Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Minh Vũ cười ha ha: "Hai ta cũng về thôi".  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Nhưng tâm trạng cô vẫn không tránh khỏi bồn chồn không yên.  

Dù gì Lý Phượng Cầm vẫn còn ở bên kia...  

Ôi.  

Lâm Kiều Hân âm thầm thở dài.  

Quả là đáng tiếc.  

Trương Minh Vũ trở lại biệt thự.  

Đúng thật là Vương Hạo mới cho người quét dọn xong.  

Nhưng có thể do anh ta không lường trước có nhiều người thế này.  

Nên chỉ cho dọn dẹp vài tòa nhà.  

Sau khi đi loanh quanh một vòng để kiểm tra, Trương Minh Vũ xem như khá hài lòng.  

Nhưng Lâm Kiều Hân cứ lo lắng mãi.  

Một lát sau, mọi thứ đều đã đâu vào đấy.  

Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười: "Họp thôi, chúng ta cần bàn kế sách đối phó".  

"Sau này... chắc mình sẽ ở đây lâu đấy".  

Lâm Kiều Hân mím môi gật đầu, không nói một lời.  

Hai người đứng dậy đi tới căn biệt thự mà ông cụ Lâm ở.  

Lâm Diểu gọi những người khác tới.  

Vài phút sau, mọi người tụ tập đông đủ trong phòng khách và im lặng chờ đợi.  

Trương Minh Vũ nở nụ cười: "Mọi người đừng lo, ngoài kia có nhiều người bảo vệ chúng ta lắm".  

"Lỡ có chuyện gì xảy ra thì cứ hét to lên là được".  

Những người khác gật đầu, không đáp.  

Trong lòng họ cực kỳ cay đắng.  

Đang yên đang lành tự nhiên ra nông nỗi này...  

Ông cụ Lâm cười hiền từ: "Mọi người đừng lo lắng gì cả, có Minh Vũ ở đây mà".  

"Chưa kể người bọn chúng muốn tìm là tôi nữa".  

"Mọi người sẽ không sao đâu".  

Những người xung quanh nghe vậy thì nhẹ nhõm hơn rất nhiều.  

Nhưng còn ông cụ Lâm...  

Bọn họ nhìn nhau, đều thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương.  

Chẳng hiểu sao thời đại này mà còn...  

Lâm Diểu bước tới, hỏi: "Ông nội ơi, chúng ta không thể nhờ cảnh sát bảo vệ mình hay sao ạ?"  

"Lẽ nào... cảnh sát mặc kệ?"  

Câu hỏi của cô ta cũng là tiếng lòng của không ít người.  

Hàng lông mày Trương Minh Vũ nhướng lên.  

Ông cụ Lâm vẫn cười nhẹ nhàng: "Muốn nhờ cậy cảnh sát thì phải có chứng cứ, họ còn phải xin chỉ thị của cấp trên nữa".  

"Chưa kể người của Thần Ẩn từ đầu đến cuối luôn giấu mặt".  

"Cho dù có người tận mắt nhìn thấy thì cũng không ai có thể chứng minh thân phận của họ".  

"Đấy là chưa nói đến chuyện... ai có thể chắc chắn rằng Thần Ẩn và cảnh sát không có thỏa thuận gì với nhau?"  

Đôi mắt Trương Minh Vũ lộ vẻ kinh ngạc.  

Trước giờ ông cụ Lâm này luôn giữ im lặng.  

Hóa ra ông cụ có đôi mắt rất tinh tường...  

Nhất là câu cuối cùng, đây gần như câu chốt hạ luôn rồi.  

Lâm Diểu không nói gì, gật đầu, ánh mắt đầy phức tạp.  

Chao ôi.  

Cuối cùng, người trong nhà họ Lâm chỉ biết thở dài trong bất lực.  

Một lát sau, điện thoại của Lâm Kiều Hân đổ chuông. 

Lòng ai nấy cũng giật thót. 

Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày. 

Cô bắt máy. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK