Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những giọt nước mắt không thể kiềm chế được nữa, cứ thế tuôn trào.  

Cơ thể mềm mại run rẩy kịch liệt!  

Ơ kìa...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Liễu Thanh Duyệt hoàn toàn không để ý, ôm chặt Trương Minh Vũ trong vòng tay.  

Cứ sợ rằng Trương Minh Vũ sẽ biến mất.  

Thấy vậy, đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lại lóe lên vẻ phức tạp.  

Nhưng...  

Chẳng mấy chốc, sự phức tạp biến mất.  

Trương Minh Vũ vỗ nhẹ vào lưng Liễu Thanh Duyệt, cười nói: "Chị tư, không sao, chẳng phải em đã về đây rồi sao?”  

Liễu Thanh Duyệt nặng nề gật đầu.  

Nhưng...  

Thật lâu sau, Liễu Thanh Duyệt nói: "Em trai, chị... xin lỗi em!”

Nói xong, nước mắt Liễu Thanh Duyệt lại chảy dài.  

Ơ kìa...  

Trương Minh Vũ gượng cười nói: "Chị tư, đừng nghĩ nhiều, chị cũng không còn cách nào khác mà”.  

Vừa dứt lời, trong mắt Liễu Thanh Duyệt hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Nhưng... vẫn rất áy náy.  

Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười nói: "Được rồi, chị tư, em về đây là được rồi, hơn nữa chẳng phải chị đã giúp em gọi Tần Minh Nguyệt sao?"  

Lâm Kiều Hân mở to mắt.  

Liễu Thanh Duyệt kinh ngạc hỏi: "Sao... em biết?"  

Trương Minh Vũ cười tươi rói nói: "Ngoài chị ra thì e thật sự không nghĩ ra bất kỳ ai nữa”.  

Chuyện này...  

Mãi lâu sau, trong đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt hiện lên vẻ vui mừng nhẹ nhõm.  

Em trai trưởng thành rồi.  

Trương Minh Vũ mỉm cười bất đắc dĩ nói: "Chị tư, được rồi, nếu nói tiếp thì em sẽ ngã xuống mất”.  

Hả?  

Dứt lời, Liễu Thanh Duyệt mở to hai mắt, hỏi: "Em... em bị thương sao?"  

Nói xong, cô ấy nhìn xung quanh!  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Nhưng chưa kịp nói nhiều, ánh mắt Liễu Thanh Duyệt đã tập trung ở trên bụng anh.  

À thì...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Nhìn ra rồi à?  

Liễu Thanh Duyệt khẽ nhíu mày, nói: "Em... Em mau ngồi xuống”.  

Trương Minh Vũ đờ đẫn ngồi xuống, cười nói: "À... em đùa với chị thôi, em không sao”.  

Liễu Thanh Duyệt rất nghiêm túc nói: "Đừng coi thường, cởi áo ra, chị khám cho em”.  

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ lo lắng.  

Trương Minh Vũ cũng sửng sốt.  

Do dự một lúc, anh từ từ cởi áo.  

Đã không đau nhiều nữa.  

Vẫn có vấn đề à?  

Liễu Thanh Duyệt ngồi xổm xuống nhìn kỹ.  

Hồi lâu sau, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cũng may chỉ là vết thương ngoài da”.  

Phù!  

Lâm Kiều Hân mới yên tâm thả lỏng.  

Trương Minh Vũ trừng mắt không vui.  

Dọa em sợ chết khiếp.  

Liễu Thanh Duyệt tiếp tục cảnh cáo: "Em cũng đừng sơ ý, những chỗ này rất nhạy cảm, nếu đau thì nhất định phải lập tức nói với chị”.  

"Biết chưa hả?"  

Trương Minh Vũ gật đầu cười nói: "Em biết rồi”.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: “À, chị tư, mau khám cho Kiều Hân”.  

Hả?  

Liễu Thanh Duyệt giật nảy mình.  

Ánh mắt của cô ấy tập trung vào Lâm Kiều Hân bên cạnh.  

Lúc này mới phát hiện ra vết thương trên người Lâm Kiều Hân.  

Chuyện này...  

Liễu Thanh Duyệt cau mày. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK