“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ tính sổ với anh!”
Dịch Thanh Thiên nghiến răng ken két, gằn giọng hét lên!
Vẻ mặt hung tợn tràn đầy khí thế!
Trương Minh Vũ lại bước thêm một bước!
Doạ cho cậu ta run rẩy chạy ra sau lưng một tên vệ sĩ ẩn nấp.
Anh nở nụ cười chế giễu, khinh bỉ nói: “Cậu còn non lắm, mau cút về đi. Lần sau bảo Dịch Bác Văn tự tới tìm tôi!”
Dịch Thanh Thiên hít một hơi thật sâu, mặt mày xanh lét!
Thế nhưng cuối cùng cậu ta vẫn chẳng dám nói thêm lời nào!
Cậu ta chỉ có thể hung hăng trừng mắt lườm anh một cái rồi dẫn theo đám vệ sĩ đông đảo chạy cun cút ra hàng xe sang bên lề đường!
Tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt nhìn theo!
Chiếc xe nhanh chóng nổ máy rời đi.
Ngoại trừ vết bánh xe còn in trên mặt đất, bọn họ không còn bất kỳ vết tích nào nữa…
Trước cửa nhà Vương Vũ Nam lại lặng ngắt như tờ!
Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Trương Minh Vũ, vẫn chưa kịp thoát ra khỏi cơn khiếp sợ!
Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất khoanh tay đứng đó, gương mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Rốt cuộc Trần Thắng Nam cũng bừng tỉnh khỏi nỗi kinh hoàng, ngạc nhiên đánh giá anh một lượt.
Còn Vương Thiết Trụ thì hoàn toàn choáng váng tại chỗ!
Hồi lâu sau, đám người kia mới lấy lại được tinh thần.
Mẹ của Vương Vũ Nam kích động hô lên: “Không ngờ… không ngờ… cậu trai trẻ này lại… lại có thể đuổi được cậu chủ nhà họ Dịch!”
“Chúng ta thực sự có thể hợp tác với cậu ấy rồi!”
Bà ấy vừa dứt lời, người dân đứng ở phe bên trái cũng bắt đầu trở nên kích động!
Đám người ở phe bên phải thì đứng đực ra đó, hai mắt trợn trừng!
Mụ đàn bà chanh chua kia lập tức thay đổi sắc mặt, chạy tới cười làm lành nói: “Vũ Nam à… cháu cũng biết đấy… chúng ta đều là người cùng thôn. Xin lỗi cháu vì chuyện vừa rồi, đều tại thím ba không tin lời cháu…”
“Cháu nhất định phải dành một phần hợp tác cho thím ba nữa đấy nhé!”
Những người còn lại cùng phe bà ta cũng cuống quýt lao tới nhao nhao lấy lòng nịnh nọt Vương Vũ Nam!
Vây kín cô ấy ở bên trong!
Cảnh tượng này khiến cô ấy giật mình kinh hãi!
Mặc dù cô ấy đang rất tức giận nhưng mọi người đều đang tươi cười hoà nhã với mình, cô ấy cũng không biết phải nói gì…
Đúng lúc này, giọng nói đanh thép của Trần Thắng Nam chợt vang lên: “Được rồi”.
Nghe thấy thế, mọi người đều im bặt.
Trương Minh Vũ nhíu mày quan sát, tò mò muốn biết cô ta sẽ nói gì.
Mọi người nhanh chóng tập trung sự chú ý về phía cô ta.
Trong mắt ai cũng tràn đầy khao khát mãnh liệt.