Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Minh Vũ trừng mắt nhìn ả ta, nói: "Ủa hay, nói gì lắm thế, quên hôm qua bị tôi đánh thế nào rồi à?"  

"Cho tôi thêm một tháng nữa thì tôi có thể vờn cô chỉ bằng một tay thôi đấy!"  

Vờn…  

Vẻ tàn khốc hiện lên trong đôi mắt đẹp của Tiểu Trạch.  

Lãnh Tuấn Nam vẫn giữ nụ cười trào phúng như cũ, nói: "Bớt miệng mồm đi, mày đã muốn chết đến thế thì bọn tao cho mày như ý muốn!"  

"Anh Dạ, anh có thể đi ra rồi!"  

Vừa nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều giật thót!  

Còn ai khác nữa à?  

Trương Minh Vũ nheo mắt quan sát.  

Quả nhiên!  

Trong chốc lát, một giọng vang lên đầy hậm hực: "Sao Thần Ẩn mấy người vô dụng thế?"  

"Một nhà họ Lâm nho nhỏ thôi mà cũng để đến tay tôi!"  

Trương Minh Vũ lộ vẻ ngạc nhiên.

Sao giọng này nghe quen thế nhỉ?  

Những người họ Lâm đều bất ngờ.  

Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, họ thấy một người thanh niên mặc đồ đen từ cửa đi vào một cách từ tốn.  

Người nọ có gương mặt điển trai, toàn thân đều toát lên khí chất cao quý.  

Trương Minh Vũ nhìn người nọ chằm chằm.  

Dạ Thập Nhị!  

Lại là gã!  

Nét mặt Long Tam và Long Thất cũng lộ vẻ nặng nề.  

Ánh mắt của nhóm ba người Lãnh Tuấn Nam đầy phẫn nộ.  

Chẳng thể ngờ được có ngày họ bị mỉa mai như thế!  

Nhưng đành nhịn thôi.  

Vì đây không phải sân nhà của bọn họ!  

Bây giờ không còn cách nào khác ngoài nịnh bợ Âu Dương Triết cả!  

Tiểu Trạch trừng gã một cái dữ dằn, sau đó cô ả bực tức nhìn sang chỗ khác.  

Dạ Thập Nhị thoăn thoắt đi tới.  

Trương Minh Vũ nheo mắt nhìn gã, lạnh lùng bảo: "Sao việc gì cũng có bản mặt mày thế nhỉ!"  

Chân mày Dạ Thập Nhị nhướng lên, gã trả lời một cách dửng dưng: "Lần trước để mày chạy mất, còn làm hỏng chuyện của tao, đúng là không thể tin được!"  

"Mày có biết tao bị phạt thế nào không hả thằng chó?"  

Trương Minh Vũ nhếch mép, bác lại: "Tiếc ghê, đáng ra phải giết mày luôn chứ".  

Dạ Thập Nhị tức tối đến nỗi mắt như sắp phun ra lửa.  

Được lắm!  

Một lúc sau, Dạ Thập Nhị dọa dẫm: "Mày muốn chết rồi chứ gì".  

Trương Minh Vũ cười ha ha: "Đây có phải lần đầu mày muốn giết tao đâu? Nhưng tao còn sống nhăn răng đây này".  

Rắc rắc!  

Dạ Thập Nhị siết chặt nắm đấm, ánh mắt đầy tàn độc.  

Trương Minh Vũ trông thế thôi chứ cũng căng thẳng lắm.  

Bởi lẽ Dạ Thập Nhị là một người khó đối phó!  

Long Tam đi tới, trầm giọng bảo: "Giao người này cho tôi".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK