Trương Minh Vũ nhìn bóng lưng Tiểu Lộ, ánh mắt lóe sáng.
Người này…
Liễu Thanh Duyệt khen ngợi: “Khá lắm em trai, biết phòng bị rồi nhỉ?”
Trương Minh Vũ cười nói: “Cũng không phải, em chỉ cảm thấy người này không đơn giản…”
Liễu Thanh Duyệt gật đầu: “Đương nhiên rồi, làm gì có bánh từ trên trời rơi xuống, Âu Dương Triết cũng không ngốc”.
Nghe thế mắt Trương Minh Vũ lại hiện lên vẻ ngờ vực.
Rốt cuộc hắn có mục đích gì?
Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ đành lắc đầu.
Không nghĩ ra được.
Liễu Thanh Duyệt bắt chéo hai chân hỏi: “Giờ em có dự định gì? Định giải quyết thế nào?”
À thì...
Trương Minh Vũ do dự một chốc, sau đó nói: “Trước tiên xử lý tòa nhà này một lần, dọn ra một tầng, chúng ta vào đó”.
Liễu Thanh Duyệt gật đầu.
Trương Minh Vũ cũng rơi vào trầm tư.
Liễu Thanh Duyệt lại nhắc nhở: “À phải rồi, trước tiên nếu cạnh tranh với nhà họ Lục thì hơi quá sức, em phải nhân lúc này phát triển những cái khác thật tốt”.
Trương Minh Vũ gật đầu.
Dù sao hiện giờ cái anh thiếu nhất… là thời gian.
Trong lòng Trương Minh Vũ đã có tính toán.
Cứ họp trước đã!
Trương Minh Vũ đứng dậy nói: “Chị tư, chúng ta đi tìm người liệt kê ra toàn bộ ông chủ của các công ty rồi sau đó đi tìm họ đàm phán”.
Liễu Thanh Duyệt gật đầu nói: “Được, đúng lúc chị có người quen ở Tĩnh Châu, là kiểu người như chị giúp em đăng ký công ty ấy”.
Trương Minh Vũ nhướng mày, cười toe toét nói: “Vâng ạ!”
Lại tiết kiệm được thời gian!
Ngay sau đó, Liễu Thanh Duyệt đứng dậy rời đi.
Trương Minh Vũ đứng ở cửa phòng.
Mắt quét nhìn một vòng…
Tiểu Lộ đâu?
Sau khi trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ hét lên: “Tiểu Lộ, mau lại đây một lát, Tiểu Lộ!”
Rầm!
Tiếng cửa vang lên.
Trương Minh Vũ bị dọa giật mình.
Nhìn theo âm thanh, từ phòng làm việc phía xa xuất hiện một người đàn ông vạm vỡ.
Nhìn rất hung dữ.
Đây là...
Trong ánh mắt Trương Minh Vũ thoáng vẻ nghi ngờ.
Người đàn ông kia cau màu, lạnh lùng quát: “Thắng nhóc kia, mày hét cái gì? Gọi hồn hả?”
“Không biết ông mày đang ngủ à?”
Ờ...
Trương Minh Vũ tức giận trợn tròn mắt.
Tôi vừa hét, ông đã đi ra luôn sao?
Dù sao cũng vô lý.
Trương Minh Vũ cười tươi đáp: “Xin lỗi, tôi không hét nữa”.
Nói xong anh bước đi.
Thế nhưng giọng nói lạnh như băng kia lại lần nữa vang lên: “Tao cho mày đi chưa?”
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Còn muốn làm gì nữa?
Người đàn ông đi đến lạnh lùng nói: “Làm cho ông thức giấc, ông rất không vui”.
“Mày nói phải làm sao đây?”
Trương Minh Vũ thản nhiên nói: “Vậy ông muốn tôi thế nào?”
Hơi quá đáng rồi đấy.
Xin lỗi rồi còn không được hả?
Người đàn ông cười đểu nói: “Tâm trạng ông đây không tốt, đánh mày một trận là được!”
Nói xong, người đàn ông nhanh chóng ép sát tới.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày nhăn mặt.
Ngay giây sau, đột nhiên phát hiện tốc độ của người đàn ông này…nhanh đến mức đáng sợ!