Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dọc theo quốc lộ nhìn về phía trước, có một khu rừng lớn.  

Xuyên qua rừng rậm, cách Tịnh Châu không xa.  

Chuyện quái gì thế này... đi đâu vậy?  

Trương Minh Vũ cau mày, trong mắt đầy vẻ lo lắng.  

Trong nháy mắt, mười lăm phút trôi qua.  

Trương Minh Vũ chợt phát hiện điểm đỏ đã dừng lại!  

Đây...  

Sao lại dừng giữa đường?  

Trương Minh Vũ khó hiểu, hỏi: “Có phải Long Thất bị phát hiện rồi không?”  

Long Tam cau mày.  

Một lúc sau mới lên tiếng: “Có khả năng đó, Long Thất không ra tay ở nhà họ Lâm, rõ ràng là bên phía đối thủ có cao thủ”.  

Trương Minh Vũ trầm giọng nói: “Long Thất có thể đã bị phát hiện”.  

Liễu Thanh Duyệt khẽ cau mày.  

Lo lắng trong mắt Trương Minh Vũ càng thêm nồng đậm.  

Gừm!  

Tiếng ga xe vang lên.  

Long Tam đạp ga xuống.  

Trương Minh Vũ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trên bản đồ.  

Từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích.  

Ầy.  

Trương Minh Vũ im lặng thở dài.  

Vô cùng đau đớn.  

Bọn họ muốn đến Tịnh Châu sao?  

Nếu như vậy, anh muốn cứu người sẽ càng khó hơn!  

Không lâu sau, chiếc xe cuối cùng cũng đến vị trí chấm đỏ.  

Long Tam dừng xe.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, phát hiện đây là một vùng đất hoang.  

Xung quanh đều là hoa màu.  

Sột soạt.  

Đột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên.  

Hả?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy Long Thất đi ra khỏi cánh đồng ngô gần đó.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới thả lỏng.  

Chẳng mấy chốc, Long Thất đến gần, trầm giọng nói: “Bọn chúng phát hiện ra tôi rồi, có người chặn ở lối ra vào khu rừng”.  

Trương Minh Vũ cau mày lại.  

Quả nhiên.  

Chỉ là... chặn gì ở lối ra vào khu rừng?  

Trương Minh Vũ vội vàng hỏi: “Biết bọn chúng đi đâu không?”  

Long Thất nghiêm túc nói: “Không phải rừng rậm, mà là Tịnh Châu, bây giờ có lẽ sẽ có nhiều người đến khu rừng này hơn”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”  

Long Thất chậm rãi nói: “Vừa rồi tôi đi dò xét, phát hiện khu rừng này không đơn giản, không biết... bên trong có khu vực quan trọng gì”.  

Khu vực quan trọng?  

Trương Minh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm.  

Nếu ở trong khu rừng này thì dễ giải quyết hơn.  

Trương Minh Vũ lo lắng hỏi: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”  

Long Thất nghiến răng nói: “Lái xe xông thẳng vào, hoặc lẻn vào rừng cây tìm kiếm”.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Long Tam trịnh trọng nói: “Xông thẳng vào chắc chắn sẽ bị phát hiện, bọn chúng cũng sẽ đề cao cảnh giác”.  

“Còn lén lẻn vào rừng... diện tích quá lớn, rất khó tìm”.  

Trương Minh Vũ nghe vậy trong mắt cũng thoáng qua tia sắc bén!   

Vậy... phải làm sao?  

Long Tam và Long Thất im lặng.  

Đôi mắt đẹp của Liễu Thanh Duyệt cũng đầy vẻ lo lắng.  

Nhưng...  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ hít sâu một hơi nói: “Chờ bọn họ đến, tôi sẽ sắp xếp”.  

Liễu Thanh Duyệt lo lắng hỏi: “Em muốn dùng cách gì?”  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều dùng!”

Hả?  

Nghe vậy, Liễu Thanh Duyệt sửng sốt.  

Sử dụng cả hai luôn sao?   

Trong mắt Long Tam cũng hiện lên vẻ khó hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK