Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy hào hứng.
Cả đám bảo vệ đều ngây ngốc nhìn anh.
Sao ánh mắt này trông cứ thèm thuồng thế nào ấy nhỉ?
Bốp! Binh! Bốp!
Âm thanh đánh nhau vang lên liên hồi!
Trương Minh Vũ đánh nhau hăng say và áp đảo hết bọn họ, không ai có thể cản nổi.
Nụ cười của Chu Vân Đình dần dần cứng đờ.
Vẻ hoảng sợ hiện lên trong mắt Chu Vân Phong.
Trương Minh Vũ... đánh nhau giỏi vậy sao?
Hàn Thất Thất nhảy cẫng lên vì kích động, la lối inh ỏi: "Cố lên! Đánh họ! Anh giỏi quá Trương Minh Vũ!"
"Ngầu quá trời quá đất!"
Trương Minh Vũ chán nản trừng mắt nhìn cô ta.
Anh tiếp tục đánh những người kia.
Hơn mười bảo vệ mà cứ bị đánh lùi trở lại.
Những người đi đầu chỉ biết oằn mình ra chịu đòn.
Hàng sau thì muốn đánh nhưng đánh không nổi, đành lui về sau từng bước!
Phịch! Bốp bốp!
Tiếng đánh nhau nghe thật là đau.
Chỉ trong vòng chưa đến năm phút, mười mấy tay bảo vệ nằm la liệt ra đất.
Ai nấy đều đau đớn kêu gào.
Ôi!
Tiếng hít thở sâu bỗng nhiên truyền đến.
Tất cả mọi người đều đứng sững như trời trồng.
Sao chuyện này có thể xảy ra chứ!
Đôi mắt bồ câu của Hàn Thất Thất sáng ngời, cô ta hét lớn: "Trương Minh Vũ! Anh ngầu quá xá! Đỉnh của chóp!"
Cô ta nói câu này xong vẫn còn hào hứng lắm.
Chu Vân Đình chỉ biết đực mặt ra nhìn.
Anh ta không ngờ Trương Minh Vũ dám đánh nhau thật!
Nhưng điều làm anh ta kinh ngạc hơn hết là hơn mười bảo vệ này không phải đối thủ của anh!
Ừng ực!
Chu Vân Đình nuốt nước miếng một cách khó khăn, lòng cực kỳ hốt hoảng.
Trương Minh Vũ khẽ cười: "Anh Chu, giờ thì anh đã biết tôi có dám đánh
người hay không chưa?"