Vèo!
Chiếc xe phóng nhanh như bay.
Cảm giác lưng dính chặt vào ghế đáng chết này…
Trương Minh Vũ khẽ nhếch miệng nở nụ cười.
Anh quay lại xem thử, chiếc xe van kia vẫn theo sát phía sau.
Kít!
Bỗng có tiếng phanh gấp.
Mí mắt anh đều run lên!
Anh vội vàng nhìn lại.
Xe taxi không chạy nữa, đằng trước… là một cái đèn đỏ!
Hỏng rồi!
Anh hoàn toàn hoảng loạn!
Đang định đẩy cửa xe bước xuống thì bất ngờ phát hiện xe van vẫn không có phản ứng gì.
Hả?
Anh sững sờ.
Nhìn kỹ lại, người lái xe đúng là người đàn ông vừa nãy!
Sao lại…
Anh lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào đối phương.
Chẳng mấy chốc, xe taxi lại lăn bánh.
Xe van vẫn lặng lẽo theo sau.
Anh nhíu mày, dự cảm không tốt lại càng thêm rõ ràng.
Có âm mưu!
Chiếc xe nhanh chóng đi ra khỏi khu phố sầm uất.
Lái thẳng về đại viện!
Bây giờ cũng chỉ còn đại viện là nơi an toàn.
Nhưng cho dù tài xế lái nhanh hay chậm, xe van vẫn đuổi theo sát nút.
Haiz.
Anh lặng lẽ thở dài thườn thượt.
Lúc này chỉ có thể được bước nào hay bước nấy.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe đi tới một con đường vắng vẻ.
Tròng mắt của anh chợt co lại.
Ở đây…
Nhưng anh vẫn chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều.
Đã có một bóng đen sượt qua bên cạnh xe!
Kít!
Đột nhiên có tiếng phanh xe chói tai vang lên!
Xe van màu đen chặn lại ngay trước mũi taxi!
Xe taxi bị ép lại dừng lại!
Tài xế hốt hoảng.
Trương Minh Vũ cũng căng thẳng, thấp giọng quát: “Xuống xe!”
Hàn Thất Thất vội vàng chạy xuống.
Anh trầm giọng nói: “Bác tài đi trước đi. Bọn họ sẽ không làm gì bác đâu”.
Tài xế đờ đẫn gật đầu.
Trương Minh Vũ dẫn theo Hàn Thất Thất đi tới ven đường.
Tài xế tức tốc lái taxi đi.
Đúng là xe van không còn chặn đường nữa.
Cứ đỗ lại ở chỗ cũ.
Haiz.
Trương Minh Vũ thầm thở dài.
Anh biết mình không thể nào chạy thoát.
Cửa xe van bị đẩy ra.
Năm gã đàn ông cao lớn lần lượt bước xuống.