Bây giờ là cơ hội quý giá nhất!
Vừa dứt lười, cơ thể Hà Gia Hoa liền run rẩy!
Hắn khẽ thò tay vào túi.
Hàn Quân Ngưng chẳng cần nhìn, giơ tay cho hắn một phát súng.
Đùng!
Âm thanh nặng nề vang lên!
"Á!"
Tiếng kêu như tiếng lợn bị mổ vang lên!
Hà Gia Hoa lập tức ngã xuống đất, đau đớn ôm lấy cánh tay mình.
Cơ thể Chung Tử Kính rủn rẩy!
Trong mắt tràn ngập sự khiếp sợ!
Trong lòng cũng cảm thấy tuyệt vọng!
Trương Minh Vũ cười tươi.
Có chị sáu ở đây thì thoải mái rồi!
Tần Minh Nguyệt lại cảm thấy phức tạp, ánh mắt hiện rõ vẻ bối rối.
Mọi người nhanh chóng bao vây lấy khu phòng nghỉ.
Hai mươi nữ chiến sĩ vẫn đuổi theo.
Mười phút sau, họ đã quay lại.
Một cô gái bước ra, cung kính đáp: "Ba người nước Thái Dương đã ngồi cano bỏ chạy rồi".
"Có cần đuổi theo không ạ?"
Hàn Quân Ngưng híp mắt.
Một lúc sau mới lạnh lùng nói: "Không cần, để lại cho em trai tôi đi".
Trương Minh Vũ hoang mang.
Để lại cho anh.
Mấy chiến sĩ nhanh chóng đưa vệ sĩ quay lại, vứt cạnh Chung Tử Kính.
Vệ sĩ nước Thái Dương.
Chiến sĩ cung kính đáp: "Bắt được hết những người còn sống rồi, người chết đều ở bên kia".
Hàn Quân Ngưng khẽ gật đầu.
Trương Minh Vũ đi qua nhìn kỹ lại rồi nhíu mày.
Hàn Quân Ngưng nghi ngờ hỏi: "Sao vậy em trai?"
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Đều ở đây sao?"
Chiến sĩ cung kính đáp: "Đúng vậy, đều ở đây".
Trương Minh Vũ thở dài.
Dạ Thập Nhị không ở đây.
Chung Hải cũng không ở đây!
Hàn Quân Ngưng mỉm cười, nói: "Chạy rồi thì cho chạy, vừa hay
cho em chút áp lực".