Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều sợ ngây người.  

Chuyện… chuyện quái gì đang xảy ra vậy?  

Chu Thiên Minh và Chu Vân Đình đều đứng chết lặng.  

Đến cả ánh mắt của ông cụ Chu cũng loé sáng.  

Chẳng bao lâu sau, ông Phùnng đã đi tới trước mặt Liễu Thanh Duyệt.  

Ông ta quan sát cô ấy một lượt!  

Mãi lâu sau, ông ta mới kinh hãi lên tiếng: “Cô… cô… là thần y Thanh Duyệt!”  

Hự!  

Nghe thấy lời này, một tràng tiếng hít khí lạnh lại vang lên!  

Thần y Thanh Duyệt?  

Bọn họ chưa từng nghe nói tới cái tên này.  

Nhưng rốt cuộc cô ấy là ai mà lại có thể khiến ông Phùng đối xử tôn kính như vậy?  

Điều này khiến bọn họ không khỏi cảm thấy khiếp sợ!  

Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt đáp lại một tiếng: “Phải”.  

Ầm!  

Trong đầu ông Phùng như có tiếng nổ đùng đoàng!  

Vẻ mặt kích động tột độ!  

Một lúc lâu sau, ông ta mới run rẩy lên tiếng: “Thần y! Đúng là cô rồi! Lúc trước tôi từng có vinh hạnh được nghe cô diễn giảng một lần, đến tận bây giờ vẫn giúp tôi rất nhiều!”  

Hai bả vai của ông ta đều đang run bần bật.  

Nghe ông ta nói vậy, tất cả đều ngây ra!  

Ừng ực!  

Mãi lâu sau, tiếng nuốt nước bọt mới thi nhau vang lên.  

Trong mắt mọi người đều tràn đầy khiếp hãi!  

Người Trương Minh Vũ gọi tới… là ai?  

Chu Vân Phong sững sờ tại chỗ.  

Ông cụ Chu cũng sợ ngây người!  

Không ai ngờ thân phận của cô gái xinh đẹp này lại cao quý tới vậy!  

Hàn Thất Thất lại càng thêm kích động, hai bàn tay trắng nõn nắm lại thật chặt!  

Có hy vọng!  

Liễu Thanh Duyệt lạnh nhạt đáp: “Ờ, khám bệnh được chưa?”  

Thái độ cực kỳ xa cách.  

Đám người xung quanh đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt.  

Cả Tĩnh Châu này làm gì có ai dám nói chuyện với ông Phùng như vậy?  

Hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nhận biết của bọn họ.  

Ông Phùng cung kính nói: “Được chứ, đương nhiên là được rồi!”  

Đến tận giờ phút này, mọi người mới dần dần lấy lại tinh thần.  

Chu Thiên Minh và Chu Vân Đình ngơ ngác nhìn nhau!  

Ông cụ Chu cũng khiếp sợ lên tiếng: “Cô… thật sự có thể cứu con gái tôi sao?”  

Liễu Thanh Duyệt hơi nhíu mày, lạnh lùng cất giọng nói: “Phải xem mới biết được”.  

Ông ta vội vàng hô lên: “Mời cô vào!”  

Bỗng Liễu Thanh Duyệt đột nhiên hỏi: “À, các ông là người nhà họ Chu phải không?”  

Nghe xong, mọi người đều mờ mịt không hiểu gì.  

Ông cụ Chu khó hiểu đáp: “Đúng vậy”.  

Cô ấy… không biết sao?  

Liễu Thanh Duyệt lại lạnh giọng chất vấn: “Thiên Lãng là của các người hả?”  

Ngay sau đó, trái tim của Chu Vân Đình vô thức siết chặt lại!  

Ông cụ Chu tiếp tục gật đầu đáp: “Đúng rồi”.  

Đến cả Trương Minh Vũ cũng ngớ người.  

Cô ấy hỏi cái này làm gì?  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK