Hàn Thất Thất mỉm cười đắc ý.
Thành công rồi.
Đây đương nhiên không phải ý tưởng của cô ta, mà là Liễu Thanh Duyệt dặn dò cô ta làm như vậy.
Còn về việc tại sao lại làm vậy... cô ta cũng không rõ.
Hàn Thất Thất mỉm cười thần bí: "Được, thống nhất như vậy nhé, nếu như đến lúc đó nói được không làm được... sẽ bị trừng phạt đấy".
Hả?
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Sững sờ.
Lâm Uyển Hồng nhíu mày.
Không biết vì sao, nhưng bà ta cứ cảm thấy có dự cảm không lành.
Nhưng...
Tôi không tin cậu ta có thể quen được người nào khiến tôi đứng dậy?
Tôi là bà chủ nhà họ Trần đó!
Lâm Uyển Hồng mỉm cười đắc ý.
Bà cả và bà hai hưng phấn bừng bừng.
Ngoại trừ Trần Đại Phú ra, cậu còn có ai nữa?
Huống hồ... Lâm Quốc Long còn đang ngồi đây!
Hai người nhìn nhau với vẻ hứng khởi.
Cuối cùng cũng có thể dạy cho Trương Minh Vũ một bài học rồi!
Ai bảo mày vênh váo!
Lâm Uyển Hồng đắc ý nói: "Cô Hàn, cược thì cũng phải có giới hạn về thời gian? Nhỡ may tí nữa tôi muốn đi vệ sinh... thì tôi thua à?"
Hàn Thất Thất nhướng mày cười nói: "Yên tâm đi, bà không kịp đi vệ sinh đâu".
Hả?
Vừa dứt lời, mọi người lại hoang mang.
Trương Minh Vũ cũng hoang mang.
Hàn Thất Thất này... rốt cuộc muốn làm gì?
Người làm xông đến, kích động nói: "Khách quý đến rồi!"
Hả?
Mắt mọi người sáng rực lên.
Ai đây?
Tiếng bước chân vang lên.
Mọi người đều nhìn qua.
Nhưng chỉ nhìn thấy Trần Đại Phú đưa theo hai vệ sĩ đi vào, mặt tươi cười.
Trong tay vệ sĩ có hai hộp quà.
Mắt bà cả và bà hai lóe sáng.
Quả nhiên.
Nụ cười khẩy trên mặt Lâm Tuấn Minh tươi hơn!
Trần Đại Phú lo lắng hỏi: "Cậu Minh Vũ, nghe nói cậu bị thương, cậu hồi phục như nào rồi?"
Trương Minh Vũ cười nói: "Không đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi thôi".