Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uỳnh!  

Lão ta còn chưa dứt lời, một tiếng động chói tai đã vang lên.  

Trời!  

Đám đông quanh đó lập tức hít mạnh một hơi.  

Chuyện này...  

Khi định thần nhìn lại, bọn họ mới hoảng sợ phát hiện, Đỗ Nam Thiên vừa... bay lên!  

Thịch!  

Một giây sau, thân thể Đỗ Nam Thiên va mạnh vào cây cột nhà, chật vật ngã ra đất.  

Ực!  

Mọi người gian nan nuốt nước miếng, ánh mắt đều đã dại ra.  

Bọn họ đã thấy được.  

Người vận đồ đen kia... vừa tung một cước.  

Chuyện này...  

Đầu óc họ như trống rỗng.  

Đỗ Nam Thiên đau đến vặn vẹo cả mặt mũi, phẫn nộ quát: "Khốn kiếp! Mày dám đánh tao à! Mày chán sống rồi đúng không?"  

Lão ta đã tức giận đến độ mất khống chế.  

Tô Mang lạnh nhạt nói: "Chỉ đánh ông thôi? Không, không chỉ có thế thôi đâu".  

Hả?  

Mọi người nghe thấy vậy liền giật mình cả kinh.  

Ngay sau đó, người vận đồ đen đã di chuyển.  

Người nọ sải bước thẳng tới chỗ Đỗ Nam Thiên.  

Thế này...  

Tất cả đều kinh ngạc, cô gái này... điên rồi sao?  

Đỗ Nam Thiên mà cũng dám đánh?  

Chứng kiến cảnh này, ánh mắt Tần Minh Nguyệt như sáng lên lấp lánh.  

Người vận đồ đen kia... không đơn giản!  

Âu Dương Triết trông cũng hết sức bất đắc dĩ, hơn nữa, dường như còn có vẻ... xấu hổ?  

Sắc mặt Đỗ Nam Thiên cứng lại, lão ta cả giận quát: "Mày... Mày định làm gì? Chẳng lẽ mày không sợ..."  

Bốp!  

Một âm thanh giòn giã vang lên.  

Cái tát này, quả thật rất mạnh.  

Không trung lập tức có thêm mấy chiếc răng vàng bay vút lên.  

Đám đông quanh đó đã đờ đẫn cả ra.  

Đỗ Nam Thiên ngẩng đầu, khóe miệng đầy máu, trông cực kì chật vật.  

Nhưng lửa giận trong đáy mắt cũng sắp tràn ra rồi.  

Một lúc sao, Đỗ Nam Thiên mới quát lên: "Cục trưởng Tần, cô định đứng nhìn không quản sao?"  

Tần Minh Nguyệt nhướng mày, nói: "Quản chứ, sao lại bỏ mặc được?"  

Nói thì nói thế... nhưng người lại bất động.  

Đỗ Nam Thiên nghiến răng nghiến lợi quát to: "Được lắm, tôi sẽ nhớ kĩ. Tôi sẽ gọi điện đi".  

Nói đoạn, lão ta run run rẩy rẩy lấy điện thoại ra.  

Trương Minh Vũ nhìn lão, ánh mắt đầy giễu cợt.  

Đã đến nước này còn không nắm rõ tình hình?  

Tô Mang thản nhiên nói: "Chặt bỏ cánh tay ông ta đi".  

Hả?  

Cô ấy vừa lên tiếng, Đỗ Nam Thiên tức thì trợn to mắt, quát lên: "Mày dám à!"  

Nhưng...  

Người áo đen kia đã di chuyển.  

Bốp!  

Điện thoại di động bị hất văng sang một bên.  

Đỗ Nam Thiên chợt cảm thấy trước mắt có một tia sáng lạnh lóe lên.  

Khi tập trung nhìn kĩ, lão ta mới nhận ra, trong tay người vận đồ đen kia đã xuất hiện một con dao găm từ bao giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK