Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.  

Anh thật sự đối phó không xuể.  

Dù vậy, đối phương vẫn còn có đến ba người!  

Long Thất... khó mà đối phó được với hai người.  

Dạ Thập Nhị nghiêm nghị nhìn Trương Minh Vũ, sẵng giọng quát: "Ba người đừng tốn thời gian nữa, lên đi!"  

Lãnh Tuấn Nam lạnh lùng đáp: "Biết rồi".  

Việc quan trọng nhất lúc này là lấy mạng ông cụ Lâm!  

Vừa dứt câu, ba người mau chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.  

Những người họ Lâm đều thấp thỏm cực kỳ.  

Sống chết của bọn họ phụ thuộc vào cuộc chiến này!  

Dạ Thập Nhị cuộn chặt nắm đấm, giận dữ quát: "Thằng kia, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!"  

Gã đe dọa một câu rồi giẫm một phát xuống đất.  

Cơ thể Dạ Thập Nhị lao vụt đến như mũi tên rời cung.  

Trời đất!  

Đám người nhà họ Lâm hít một hơi thật sâu.  

Tốc độ này... thật là khủng khiếp!  

Hi vọng sống sót trong họ chậm rãi lụi tàn.  

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, cô như ngồi trên đống lửa.  

Nhưng cô chẳng giúp được gì cả!  

Nét mặt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.  

Long Tam bỗng thét lớn: "Đối thủ của mày là tao!"  

Anh ta nói câu này rồi xông thẳng về phía trước!  

Phút chốc, Long Tam và Dạ Thập Nhị lao vào đánh nhau.  

Cả hai đều ngang tài ngang sức, không biết ai mạnh hơn ai.  

Lãnh Tuấn Nam bỗng nhiên gầm to: "Đi chết đi!"  

Sau đó gã cũng lao vọt tới.  

Long Thất chạy đến thật nhanh.  

Đương đầu với đối thủ bằng nắm đấm!  

Hai người mạnh nhất ở đây đã bắt đầu chiến đấu.  

Phía bên kia chỉ còn lại Tiểu Trạch và một người đàn ông khác.  

Bên này thì còn mỗi Trương Minh Vũ!  

Trời ơi.  

Đám người trong nhà họ Lâm thầm thở dài.  

Tâm trạng họ bắt đầu tuột dốc không phanh.  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân đầy lo lắng.  

Tiểu Trạch nhếch mép cười, từ tốn nói: "Để xem mày đánh kiểu gì!"  

Sau khi nói xong, một tia sáng sắc lạnh xẹt qua mắt ả ta.  

Ánh mắt người đàn ông đứng cạnh cũng đầy tàn nhẫn.  

Trương Minh Vũ cười phá lên: "Thử là biết thôi".  

Đây là một cuộc chiến bắt buộc phải diễn ra.  

Anh không được phép tỏ ra yếu thế!  

Tiểu Trạch cất giọng chối tai: "Ngon thì thử đi!"  

Cô ả dứt câu rồi chạy băng băng về phía anh.  

Bề ngoài Trương Minh Vũ vẫn điềm tĩnh như thường nhưng trong lòng hết sức nặng nề.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK