Nói dối?
Anh khó hiểu nhìn cô ta.
Giọng nói giễu cợt của Lê Lê vang lên: “Anh có thể diễn giống một chút được không hả? Ngân hàng làm gì có dịch vụ ship tiền? Còn đòi ship một trăm triệu nữa chứ!”
Sếp Lý cũng xem thường nhìn chằm chằm anh.
Lòng ông ta khấp khởi mừng thầm!
Cuối cùng cũng xoay chuyển thành công!
“Trò mèo gì vậy? Con mẹ nó tôi còn tưởng là chủ tịch giả nghèo và cái kết nữa chứ!”
“Thằng nhóc kia điên rồi à? Còn thuê ngân hàng ship tới một trăm triệu! Ngân hàng dưới địa phủ à?”
“Có thể lắm. Biết đâu lát nữa lại thấy anh shipper đưa cho cậu ta một tờ tiền âm phủ mệnh giá một trăm triệu thì sao?”
…
Nghe thấy thế, đám người lập tức cười phá lên.
Lâm Diểu cắn chặt răng, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng tràn trề.
Cô ta cứ tưởng anh tới sẽ vớt vát lại được chút thể diện, nào ngờ… lại càng mất mặt hơn!
Hàn Thất Thất cũng ghét bỏ lùi lại hai bước, giả vờ như không quen biết anh.
Trương Minh Vũ không khỏi kinh ngạc.
Anh không nói dối mà… sao chẳng ai chịu tin vậy…
Một lúc lâu sau, mọi người mới dần ngừng bàn tán.
Lần này, Trương Minh Vũ đã trở thành trò cười lớn nhất ở đây.
Sếp Lý hống hách nói: “Ranh con, bây giờ tao cho mày một cơ hội. Mày quỳ xuống xin lỗi em yêu của tao thì tao sẽ thả chúng mày đi, thế nào?”
“Nếu mày không chịu thì trò cười mày tự bịa ra này sẽ lên trang bìa báo sáng mai đấy! Tao có thể khiến mày không còn chỗ thò mặt ra ở Hoa Châu này nữa!”
Anh khinh bỉ nói: “Câm miệng lại, tranh thủ hít thở nhiều vào. Lát nữa không còn cơ hội thở nữa đâu”.
Hiện giờ anh đang thấy cực kỳ buồn bực.
Tại sao anh nói thật mà không ai thèm tin vậy?