Đội trưởng Trần bước tới rồi cúi người một cách kích cẩn, lên tiếng: "Xin lỗi cậu tôi tới muộn".
"Tôi có thể liên lạc với tên khốn Trương Minh Vũ đó!"
Ôi trời!
Tay đội trưởng vừa nói câu này ra thì tiếng kêu bàng hoàng vang lên.
Những người trong nhà họ Lâm đều chết trân.
Sao cảnh sát lại...
Lâm Quốc Long mở to hai mắt, vẻ mặt ông ta đầy hoang mang.
Không thể nào...
Chuyện này không thể xảy ra được!
Nhưng...
Qua một lúc lâu, mọi người mới từ từ lấy lại tinh thần.
Ánh mắt ai cũng đầy tuyệt vọng!
Họ như rơi xuống địa ngục.
Khuôn mặt Lãnh Tuấn Nam chẳng có cảm xúc gì, gã lạnh lùng ra lệnh: "Gọi điện thoại, kêu anh ta lôi lão già họ Lâm về đây".
"Nếu không bọn tao sẽ giết người đấy!"
Giọng điệu gã đầy tàn nhẫn!
Ừng ực!
Đám người họ Lâm nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Ai nấy đều run như cầy sấy.
Đội trưởng Trần nịnh nọt: "Vâng, vâng!"
Ông ta vâng dạ rồi lấy điện thoại ra.
Những người trong nhà họ Lâm quay mặt nhìn nhau, hối hận đến xanh ruột!
Mặt đám người Lâm Quốc Phong như đưa đám.
Cánh phụ nữ ngồi co ro trong góc, người run bần bật.
Bầu không khí áp lực đến mức khiến họ không thở nổi.
Đội trưởng Trần nhanh chóng gọi điện thoại.
Nhưng giữa lúc đó, một giọng nói rét lạnh vang lên: "Đừng gọi nữa, tôi tới rồi".
Gì cơ?
Tất cả mọi người đều hoảng hốt khi nghe thấy giọng nói này.
Trương Minh Vũ?
Những người xung quanh lập tức nhìn theo hướng giọng nói truyền đến.
Trương Minh Vũ từ cửa biệt thự đi vào.
Anh mặc một bộ quần áo rất đơn giản.
Nhưng giờ đây, hình tượng của anh trong mắt những người họ Lâm trở nên vĩ đại hơn bao giờ hết!
Ai nấy cũng mở to hai mắt!
Niềm hi vọng cuối cùng của họ đây rồi!
Lâm Tuấn Minh siết chặt nắm đấm.
Do Trương Minh Vũ nên anh ta mới bị tát!
Một tia sáng sắc lạnh xẹt qua trong mắt Tiểu Trạch.
Trương Minh Vũ tới rồi!
Lâm Kiều Hân đi theo sau lưng Trương Minh Vũ.
Nét mặt cô đầy phức tạp.
Lãnh Tuấn Nam híp mắt, lạnh lùng chất vấn: "Lão già kia đâu?"