Trong lời nói của cô ta tràn ngập sự khiêu khích!
Triệu Khoát hít sâu một hơi, cả người run lên vì tức giận!
Một lúc sau, Triệu Hải Thần vẫn là người đứng ra cười nói: "Anh Hàn, chuyện ngày hôm nay chúng ta có không ít hiểu lầm, chúng tôi vẫn nên về trước vậy".
"Có chuyện gì chúng ta liên lạc sau nhé!"
Hàn Thiên Hoa cũng đứng dậy, cười đáp: "Không thành vấn đề, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho anh".
Triệu Hải Thần không do dự nữa, ông ta trầm mặt đi thẳng ra ngoài.
Hôm nay thực sự quá mất mặt.
Mẹ Triệu và Triệu Khoát mặc dù tức giận nhưng chỉ có thể im lặng đi theo.
Bà ta không dám cùng lúc đắc tội với hai người lợi hại nhất Hoa Châu.
Bọn họ mau chóng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người nhà họ Hàn, Trương Minh Vũ và Trần Đại Phú.
Trương Minh Vũ ngượng ngùng ngồi trên ghế sofa.
Vốn chỉ đến để giúp, không ngờ mình lại trở thành nhân vật chính.
Hàn Thiên Hoa khách khí mỉm cười nói: "Không ngờ lần đầu ông Trần ghé thăm lại là được người khác mời tới".
Trong lời nói có vẻ khá kì dị.
Trần Đại Phú bất lực lắc đầu, cười đáp: "Tôi cũng bị ép tới thôi, quan trọng là tôi không biết người anh em của tôi với thiên kim nhà ông..."
Mặc dù đang giải thích nhưng trong lời nói vẫn toát lên vẻ ngang hàng.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí bắt đầu trở nên kỳ quặc.
Một người là ông trùm thương nghiệp, một người là ông trùm thế giới ngầm.
Hai người không bị xung đột về lợi ích, nhưng ai lại không muốn làm người đứng đầu chứ?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ đứng dậy cười nói: "À này... chủ tịch Trần, lâu rồi không gặp, hay là chúng ta cùng ăn bữa cơm đi?"
Bận rộn cả ngày, tiếp tục ở lại đây khiến anh càng thêm lúng túng.
Trần Đại Phú thu lại ánh mắt, cười nói: "Đương nhiên là được, đây là vinh hạnh của tôi".
Trương Minh Vũ hứng khởi vội vàng đáp: "Đi đi, đi ăn cơm thôi, tôi sắp đói chết rồi".
Nhưng chưa đi được mấy bước, sau lưng bỗng vang lên giọng nói của Chu Cửu Yến: "Đừng đi vội mà, cậu sắp trở thành con rể của nhà họ Hàn rồi, chúng ta vẫn nên biết thêm về nhau chứ?"
Vừa nói xong câu này, mọi người liền sững sờ.
Con rể?