Tần Bác Quang cau mày, bực mình nói: "Cái thằng này, lớn to đầu rồi mà vẫn không tinh ý gì cả!"
Không tinh ý ư?
Ánh mắt Tần Minh Kiệt đầy tức tối.
Cái tên nghèo nàn ở nơi này có xứng với chị anh ta đâu chứ?
Cuối cùng Tần Minh Kiệt vẫn không dám chống đối lời chú mình.
Tần Minh Nguyệt vui vẻ chào: "Vậy tôi về trước nhé, không lâu nữa tôi sẽ quay về Hoa Châu".
Trương Minh Vũ cũng mỉm cười, gật đầu chào.
Sao anh cứ thấy xấu hổ thế nào ấy nhỉ.
Tần Minh Nguyệt sải chân về phía chiếc xe Jeep, cơ thể mềm mại khiến bao người mê đắm.
Ruỳnh!
Tiếng nổ máy vang lên.
Chẳng mấy chốc đoàn xe dài đã biến mất khỏi tầm mắt.
Trương Minh Vũ bần thần đứng tại chỗ.
Mọi chuyện trong ngày hôm nay... đều ảo ma...
Hai tướng quân...
Tâm trí Trương Minh Vũ lúc này rối như tơ vò.
Long Tam cất giọng: "Lên xe thôi".
Trương Minh Vũ thẫn thờ lê chân tới, sau đó anh ngồi vào trong xe.
Long Tam khởi động xe rồi lái tới Hoa Châu.
Anh ta nói với giọng trầm thấp: "Cậu muốn hỏi gì không, tôi sẽ trả lời nếu có thể".
Một tia sáng lóe lên trong mắt Trương Minh Vũ, anh hỏi: "Vì sao Tần Bác Quang cung kính với tôi thế?"
Long Tam ung dung đáp: "Tôi không được nói".
Trương Minh Vũ tiếp tục hỏi: "Vì sao chị sáu sắp xếp như vậy cho tôi?"
"Không nói được".
Trương Minh Vũ bực mình trừng mắt nhìn anh ta, nói: "Vậy chứ tôi hỏi được cái gì".
Cái gì cũng không nói được là sao.
Long Tam từ tốn bảo: "Thôi, để tôi kể cậu nghe những gì tôi được phép tiết lộ".
Trương Minh Vũ nghe vậy thì hớn hở.
Anh ta nghiêm túc nói: "Hôm nay cho cậu đến đây là để cậu gặp vài nhân vật lớn cho quen".
"Tiện thể đắc tội Âu Dương Thanh Tùng".
Khóe môi Trương Minh Vũ giật giật.
Mục đích gì thế này...
Long Tam tiếp tục kể: "Nội bộ nhà họ Âu Dương không hề đoàn kết, Âu Dương Thanh Tùng và Âu Dương Triết không cùng một chiến tuyến nhưng đều có cùng một mục đích".
Trương Minh Vũ trông như có điều suy nghĩ.
Long Tam liếc nhìn anh rồi nói tiếp: "Tôi sẽ tổng kết lại để cậu biết để sau này nên làm những gì".