Tần Minh Kiệt siết chặt nắm tay, cả giận quát: "Chứng cứ đâu? Dù chị tôi thực sự đã gây ra chuyện gì thì cũng không đến phiên các người đưa chị ấy đi Thanh Châu chứ hả?"
Dạ Thập Nhị lạnh nhạt đáp: "Đây là mệnh lệnh của cấp trên, việc của Hoa Châu... hình như còn chưa tới phiên cậu quản đến thì phải?"
Tần Minh Kiệt chỉ một ngón tay, quát to: "Anh thì là cái quái gì? Tôi không quản được, anh thì xứng được quản việc này chắc?"
Vừa nghe anh ta nói thế, Dạ Thập Nhị cứng họng, không biết nên nói sao.
Lát sau, Dạ Thập Nhị mới lạnh lùng bảo: "Cậu Tần, cậu thực sự muốn cướp tội phạm đấy à?"
Tần Minh Kiệt híp mắt, đáp: "Anh nói sai rồi, tôi không cướp người, tôi chỉ nhận lệnh đưa nghi phạm giao cho người xứng được thẩm tra xử lí vụ việc này mà thôi".
Đáy mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng.
Anh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Quyền lực của nhà họ Âu Dương vô cùng lớn, muốn âm thầm chi phối người liên quan, xử lí kẻ ngáng đường bọn họ là Tần Minh Nguyệt đây.
Tần Minh Kiệt lại muốn thông qua con đường chính quy để minh oan cho Tần Minh Nguyệt.
Bởi nói đến cùng thì tội danh chụp lên đầu Tần Minh Nguyệt vốn chỉ là thứ giả dối hư ảo.
Long Tam bình thản nói: "Lát nữa nhất định hai bên sẽ đấu với nhau, tôi không nhúng tay vào việc này, chuyện cứu người giao lại cho cậu nhé".
"Cậu cứ yên tâm, chỉ cần cứu được người ra, nhà họ Tần nhất định có thể xử lí ổn thỏa việc này".
Trương Minh Vũ gật đầu, như vậy rất đúng ý anh.
Bố trí như thế, anh cũng không còn phải lo lắng chuyện về sau nữa.
Dạ Thập Nhị siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: "Xem ra, hẳn là cậu không có ý định nhường đường cho chúng tôi qua?"
Tần Minh Kiệt quát lớn đầy giận dữ: "Đừng lảm nhảm làm gì! Không giao người ra thì chớ trách tôi đây không khách khí!"
Khí thế của anh ta hết sức hung hãn.
Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng lóe sáng.
Chuẩn bị... bắt đầu rồi đây!
Dạ Thập Nhị ngẩng đầu, giận dữ nói: "Nghe thấy không? Có kẻ muốn cướp phạm nhân! Còn không mau xông lên chặn lại cho tôi!"
Đội trưởng Phùng cung kính thưa: "Vâng!"
Nói đoạn, ông ta quay sang quát lớn: "Người đâu, bắn chết toàn bộ bọn định cướp phạm nhân cho tôi..."
Bốp!
Nói chưa dứt lời, ông ta đã phải ăn một cái tát trời giáng.
Dạ Thập Nhị lạnh lùng quát lên: "Mẹ kiếp ông không có não à? Bắn chết?"
"Mẹ nó chứ, tôi bảo ông đuổi bọn họ đi cơ mà!"
Nổ súng?
Vậy thì to chuyện rồi!
Một khi Tần Minh Kiệt chết ở đây...
Nhà họ Tần nhất định sẽ điên cuồng phản pháo!
Đội trưởng Phùng bụm mặt, lí nhí đáp: "Thưa... Vâng!"
Nói xong, ông ta lại quát lớn một lần nữa: "Đuổi bọn họ đi!"
Ông ta vừa dứt lời, đám cảnh sát liền cất súng vào bao, xông lên phía trước.