Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bước lên!  

Duỗi tay ra kéo lấy góc áo Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ híp mắt, cơ thể căng thẳng.  

Một bóng người hiện lên trong mắt cô.  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Lý Phượng Cầm?  

Sao bà ta lại tới đây?  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"  

Lý Phượng Cầm ngẩng đầu, mừng rỡ nói: "Hai đứa cuối cùng cũng về rồi! Mẹ tìm hai đứa mãi, hai đứa đi đâu vậy?"  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên.  

Sao Lý Phượng Cầm tốt với anh vậy?  

Nhưng nghĩ lại, anh liền hiểu ra.  

Dù sao hai lần trước... cũng nở mày nở mặt mà.  

Nhưng cho dù vậy, Lý Phượng Cầm chỉ là không ghét anh ta mà thôi.  

Vẫn chưa hết coi thường anh.  

Lâm Kiều Hân chần chừ nói: “À... hôm qua... có chút chuyện nên chưa quay lại được".  

Lý Phượng Cầm gật đầu.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự hoang mang.  

Lâm Kiều Hân tiếp tục hỏi: "Mẹ, mẹ tìm bọn con làm gì?"  

Lý Phượng Cầm xua tay mỉm cười: "Lần trước Minh Vũ cứu nhà họ Lâm, bây giờ người nhà họ Lâm đều coi trọng chúng ta!"  

"Chẳng phải đến rằm trung thu rồi sao, bác hai gái của con bảo mẹ đưa cho bọn con ít bánh trung thu!"  

"Mẹ để ở kia kìa".  

Nói xong liền chỉ tay ra bàn.  

Trên bàn trà có hai hộp bánh trung thu.  

Bác hai gái?  

Lâm Kiều Hân nhíu mày.  

Trương Minh Vũ cảm thấy kỳ quái.  

Chẳng phải... bà ta ghét anh sao?  

Lâm Kiều Hân gật đầu.  

Hai mẹ con hàn huyên mấy câu, Lý Phượng Cầm liền đi ra khỏi phòng.  

Lâm Kiều Hân bất lực lắc đầu nói: "Chẳng phải bây giờ địa vị trong nhà của anh khác xưa rồi sao, tặng quà cho anh vào dịp lễ tết... cũng là lẽ đương nhiên".  

Cho dù nói như vậy, mắt cô vẫn lóe sáng.  

Trương Minh Vũ híp mắt.  

Nhưng cuối cùng cũng không nói được gì.  

Hai người ngồi lên ghế sofa nghỉ ngơi!  

Cho dù nói thế nào cũng về nhà rồi!  

Tối qua thực sự quá nguy hiểm...  

Trương Minh Vũ sạc điện thoại.  

Anh nhanh chóng bật được nguồn.  

Trương Minh Vũ gọi cho Long Tam.  

Không bao lâu sau, đầu dây bên kia đã có người bắt máy.  

Giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Cậu Minh Vũ, cậu không sao chứ?"  

Trương Minh Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, anh cười nói: "Tôi không sao, hai người đang ở đâu?"  

Long Tam nặng nề nói: "Tối qua tôi vẫn tìm hai người, sau đó lại gặp phải người của Thần Ẩn".  

"Đánh một trận xong chúng tôi lại đi tìm hai người".  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Một lúc sau anh mới nghiêm túc nói: "Tôi không sao, tôi quay về rồi, bây giờ đang ở trong đại viện".  

Long Tam thở phào nhẹ nhõm, nói: "Được, tôi quay về ngay đây".  

Nói xong anh ta liền cúp máy. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK