Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới thở phào một hơi.  

Trương Minh Vũ cũng thấy hơi băn khoăn trong lòng.  

Anh chần chừ một lát rồi mới lên tiếng: "À đúng rồi, hôm đó hẳn nhà họ Lâm sẽ gặp chút phiền phức, khi ấy cô phải nhớ cẩn thận một chút, chuẩn bị chu đáo nhé".  

Lâm Kiều Hân nghe anh nói thế liền ngây người ra.  

"Phiền phức?"  

Cô nghi hoặc nhắc lại, lòng vô cùng khó hiểu.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Tôi cũng chỉ đoán thế thôi, cô không cần lo lắng quá đâu, hẳn sẽ không có chuyện gì".  

Ngày đó rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, ngay cả chính Trương Minh Vũ cũng không rõ lắm.  

Nhưng anh thấy vẫn nên báo trước cho Lâm Kiều Hân một tiếng.  

Chẳng may xảy ra chuyện lớn gì, nếu không được chuẩn bị tinh thần trước, chỉ sợ Lâm Kiều Hân khó lòng tiếp nhận.  

Nếu hôm mừng thọ đúng là thời điểm bắt đầu nhiệm vụ thì hẳn ngày đó sẽ phát sinh chuyện gì có ảnh hưởng rất lớn đến nhà họ Lâm.  

Lâm Kiều Hân quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào Trương Minh Vũ, đáy mắt tràn đầy phức tạp.  

Trương Minh Vũ chỉ cười cười, trấn an: "Cô không cần quá lo đâu, người thì nhất định sẽ an toàn".  

Nghe anh nói thế, Lâm Kiều Hân mới thả lỏng đôi chút.  

Không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Kiều Hân đã không hề hoài nghi bất cứ điều gì Trương Minh Vũ nói.  

Nhưng mặc dù tin tưởng, lòng cô vẫn luôn lo lắng không yên.  

Trương Minh Vũ vừa định lên tiếng trấn an đôi câu, lại bỗng cảm giác được, bên hông mình vừa có thêm một bàn tay nhỏ.  

Hử?  

Trương Minh Vũ mở to mắt, lòng nghi hoặc khó hiểu.  

Song anh còn chưa kịp suy đoán gì thêm, bàn tay kia đã bắt đầu lướt trên thân thể anh.  

Trong nháy mắt, một cảm giác khác thường bỗng lan tỏa khắp người Trương Minh Vũ.  

Gì thế này...  

Trương Minh Vũ trợn mắt, vội vã vươn tay tóm chặt bàn tay Hạ Hâm Điềm.  

Giọng của Lâm Kiều Hân lại một lần nữa vang lên: "... Ngày kia chúng ta cùng đi chứ?"  

Trương Minh Vũ vội cười cười, đồng ý: "Được, dù sao thì thời gian này cô sẽ vẫn phải ở lại đây, chúng ta có thể... Shhh!"  

Chưa nói hết câu, Trương Minh Vũ bỗng hít hà một hơi.  

Bên hông truyền đến cảm giác đau nhói cực độ.  

Véo em làm gì hả?  

Trương Minh Vũ nhẹ nhàng vỗ vào tay Hạ Hâm Điềm một cái.  

Hạ Hâm Điềm rúc trong chăn, che miệng cố nén cười, vô cùng hài lòng.  

Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"  

Trương Minh Vũ lúng túng: "A... Ha ha, không có việc gì, chỉ là... bị giật mình, ngoài kia vừa có một bóng đen lướt qua..."  

"A!"  

Lâm Kiều Hân lập tức hét lên, vội vàng nhích về phía Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ càng thêm lúng túng.  

Tìm lí do nào không tìm, lại đi nói thế...  

Anh vội giải thích: "Không việc gì đâu, không việc gì đâu, vừa rồi... là một con mèo hoang ấy mà..."  

"A..."  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK