Nhưng người nhà họ Lâm lại yên tâm hẳn.
Có cảnh sát rồi!
Còn sợ gì nữa?
Lâm Tuấn Minh lạnh lùng nói: "Kiều Hân, bây giờ em còn muốn nói gì nữa không?"
"Người nhà chúng ta có người bảo vệ rồi cần gì ra ngoài nữa?"
Nói xong mắt anh ta lóe lên đầy ý cười.
Cuối cùng cũng đáp trả được một lần!
Ông cụ Lâm như đang ngủ, chẳng thèm nhìn.
Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm.
Tức quá!
Trương Minh Vũ có hơi bất lực.
Chuẩn bị xong hết rồi.
Nhưng mọi người không đi?
Lâm Quốc Long lạnh lùng nói: "Không có chuyện gì thì giải tán thôi".
"Nhà họ Lâm sẽ không rời khỏi đây!"
"Tôi là người nhà họ Lâm!"
Lời nói của ông ta vô cùng khí thế!
Lâm Tuấn Minh cũng chế giễu bảo: "Đúng vậy bảo người nhà họ Lâm rời khỏi nhà họ Lâm? Mấy người nghĩ cái gì vậy?"
Mọi người nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn gật đầu!
Đúng vậy!
Bọn họ là người nhà họ Lâm.
Nhưng không ít người vẫn chần chừ.
Dù sao lần trước không có Trương Minh Vũ...
Một lúc sau, ánh mắt của ai cũng hiện lên vẻ phức tạp.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Người nhà họ Lâm...
Lồng ngực Lâm Kiều Hân phập phồng lên xuống, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận!
Quá đáng quá!
Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cô không biết phải nói gì.
Trương Minh Vũ nhìn quanh.
Mọi người nghĩ như vậy, anh cũng đoán được phần nào.
Cho dù đa số không muốn đi.
Nhưng chỉ cần muốn đi thì có thể bảo vệ được ít nào hay ít đấy.
Trương Minh Vũ nhìn quanh, từ từ nói: "Nếu không xảy ra chuyện gì, hôm nay người của Thần Ẩn sẽ đến".