Bị bệnh hả?
Còn cách nào để đi qua nữa?
Trương Minh Vũ không thèm để ý, cất bước đi về phía cánh đồng trước mặt.
Bên này đều là cây ngô.
Mặc dù còn chưa đến lúc trưởng thành, nhưng cũng đã cao hơn người rồi.
Chí ít có thể che đậy tầm nhìn.
Chẳng mấy chốc, hai người đã tiến vào trong cánh đồng ngô.
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt lấp lánh, thản nhiên hỏi: “Thế này có phải gọi là chúng ta … chui vào ruộng ngô không?”
Trương Minh Vũ nghe vậy khóe miệng nhất thời giật kịch liệt.
Mẹ kiếp!
Chui vào ruộng ngô?
Trương Minh Vũ tức giận nói: “Đúng, chúng ta còn vừa mới chui vào bụi cây nữa”.
Tần Minh Nguyệt nhướng mày, thì thầm nói: “Chui vào ruộng ngô… có phải là nên làm gì đó không?”
Trương Minh Vũ nghe vậy nhất thời cảm thấy muốn hộc máu!
Cô gái này là lên cơn thèm à?
Một lúc lâu, anh mới nói: “Đúng vậy, hẳn là nên tạo ra một em bé”.
Hả?
Tần Minh Nguyệt khẽ cau mày.
Có ý gì?
Khóe miệng Trương Minh Vũ lộ ra một nụ cười xấu xa.
Không hiểu nổi?
Tần Minh Nguyệt bừng tỉnh, hờ hững hỏi: “Ở chỗ này có thể sao?”
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Đúng là lên cơn thèm đàn ông rồi!
Nếu không phải có người đang truy đuổi, thế nào cũng phải xử lý cô ngay tại chỗ!
Trương Minh Vũ liếc mắt.
Mặc kệ vậy.
Thấy vậy, đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt lại lóe lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trên người Trương Minh Vũ cũng đã bị lá ngô cắt cho vừa đau vừa ngứa!
Thật lâu sau, cuối cùng hai người cũng chui ra ngoài!
Phù!
Trương Minh Vũ ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn xung quanh…
Lúc này mới phát hiện trước mặt có một ngôi làng nhỏ trên núi.
Khói bếp lượn lờ.
Trong mắt Trương Minh Vũ lập tức hiện lên vẻ hưng phấn!
Cuối cùng cũng thấy nhà dân rồi!
Tần Minh Nguyệt hờ hững nói: “Đi nhanh lên, tôi sắp chết đói rồi”.
Nói xong, cô ta cất bước về phía trước.
Trương Minh Vũ hậm hực liếc mắt.
Không kích động ư?
Trương Minh Vũ cũng cất bước theo sau.
Hai người đi theo đường núi, chẳng mấy chốc đã vào thôn nhỏ trên núi.
Trương Minh Vũ cười nói: “Muốn tôi giúp cô… Đi hóa duyên không?
Nói xong, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.
Tần Minh Nguyệt nhíu mày hỏi: “Để làm gì?”
Trương Minh Vũ hờ hững nói: “Không phải cô đói bụng sao? Tìm cho cô cái gì đó để ăn”.
Tần Minh Nguyệt nhướng mày.
Tìm đồ ăn cho tôi ư?