Hả?
Nụ cười lạnh trên môi Âu Dương Tĩnh như đông cứng lại.
Cô ta chợt phát hiện, đối tượng mà Tần Minh Nguyệt vừa chỉ vào lại chính là... gã đeo kính?
Thế còn Trương Minh Vũ thì sao?
Những người đứng quanh đó đều hoang mang không hiểu.
Trương Minh Vũ... không bị hỏi tới?
Gã đeo kính đã hoảng loạn, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Cuối cùng, gã ta đành phải cầu khẩn nhìn về phía Âu Dương Tĩnh.
Trương Minh Vũ nhếch môi cười nhạt.
Người phụ nữ này... năng lực hẳn không chỉ đến đây thôi chứ?
Nếu vậy thì quá nhàm chán rồi.
Gã đeo kính nhanh chóng bị người của Tần Minh Nguyệt bắt được.
Âu Dương Tĩnh nghiến răng nghiến lợi quát lớn: "Các người... chán sống rồi chắc?"
Nói đoạn, đáy mắt cô ta lóe lên một tia giận dữ điên cuồng.
Thật quá đáng!
Toàn thân Âu Dương Tĩnh lập tức tản ra một hơi thở lạnh như băng.
Gì thế này...
Đám đông xung quanh đã trợn tròn mắt.
Cô gái này... đáng sợ đến vậy?
Đáy mắt Trương Minh Vũ thoáng lóe lên, lòng hưng phấn khó nhịn.
Quả nhiên!
Ngay sau đó, Âu Dương Tĩnh nhìn thẳng về phía Tần Minh Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo như băng, cô ta quát to: "Trắng trợn bao che như thế, cô không sợ sao?"
Cô ta vừa thốt lên, những người xung quanh cũng vểnh tai lắng nghe.
Cô ta không sợ sao?
Tần Minh Nguyệt nhếch môi cười nhạt, thong dong nói: "Có phải là bao che hay không, chính bản thân các người phải biết rõ hơn ai hết".
"Mục đích của cô khi tới nơi này, tôi nghĩ... cũng đã đủ để cô bóc lịch vài năm rồi ấy nhỉ?"
"Cô nói đúng không, Âu Dương Tĩnh?"
Tần Minh Nguyệt vừa dứt lời, toàn bộ sảnh tiếp đãi lập tức chìm trong tĩnh lặng.
Hai người này... có quen biết?
Đám đông bối rối nhìn hai người.
Trương Minh Vũ cũng sáng rực mắt lên, nhìn chăm chú vào cô gái kia.
Âu Dương Tĩnh?
Cũng họ Âu Dương?
Nghĩ tới đó, Trương Minh Vũ thoáng nhếch miệng cười nhạt.
Chỉ có điều, không biết cô nàng Âu Dương Tĩnh này... là người của ai? Người bên Âu Dương Thanh Tùng hay là Âu Dương Triết?
Âu Dương Tĩnh nhăn mày, lạnh nhạt hỏi: "Cô biết tôi?"
Cô ta khá bất ngờ vì điều này.