Long Tam nhanh nhẹn lắc mình biến mất.
Trương Minh Vũ nở nụ cười.
Có Long Tam đi cùng, anh cảm thấy yên tâm hẳn.
Khi ra sân, Tần Minh Nguyệt đã lái xe tới, chờ sẵn ở cửa.
Trương Minh Vũ mở cửa trước, ngồi vào ghế phó lái.
Mặt mày Tần Minh Nguyệt cũng giãn ra, cười bảo: "Tôi còn đang lo anh không đi nữa đấy".
Nói đoạn, cô ta nhấn chân ga.
Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Tôi đã nhận lời, sao có thể không đi".
Tần Minh Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Nhân viên dưới tay đều đã thay đổi hết, hơn nữa, dù không thay đổi thì cũng chẳng nhặt được người nào có võ thuật tốt chút".
"Hình như chỉ còn mình anh có thể giúp tôi".
Trương Minh Vũ đắc ý cười nói: "Nói vậy, cô cũng đã thừa nhận võ thuật của tôi không tệ lắm, đúng không?"
Lần đầu tiên được người khác khen ngợi, Trương Minh Vũ vô cùng hài lòng.
Tần Minh Nguyệt tức giận lườm anh một cái.
Xe lao băng băng trên đường.
Trương Minh Vũ nhìn thoáng qua, bấy giờ mới phát hiện, lúc này mới hơn hai giờ.
Thảo nào vẫn buồn ngủ thế...
Chẳng bao lâu sau, xe đã tới khu vực gần cảng Hoa Châu.
Hai người xuống xe.
Tần Minh Nguyệt rút súng lục, nói: "Anh đi theo tôi, lát nữa bọn họ sẽ tới đấy".
"Địa điểm giao dịch là nhà kho số 1.15".
"Hiện giờ trong đó chắc chắn đã có người".
"Chúng ta phải tìm cách tới gần bên đó thì mới có thể theo dõi hành vi của bọn chúng".
Trương Minh Vũ lẳng lặng gật đầu, cũng rút súng ra.
Xung quanh tối đen như mực.
Chỉ có vị trí cửa ra vào bến cảng Hoa Châu có mấy ngọn đèn đường le lói.
Tần Minh Nguyệt quay đầu, nghiêm nghị dặn dò: "Nhất định phải cẩn thận, nếu tình hình nguy cấp, anh cứ việc trốn ngay".
Trương Minh Vũ cười nói: "Chạy trốn á? Hơi khó đấy, tôi còn chưa học được thói vứt bỏ đồng đội đâu".
Dứt lời, anh mở chốt lên đạn, cất
bước đi trước.