Sắc mặt Tần Minh Nguyệt lạnh như băng: “Các người là ai? Ai cho các người đến đây làm loạn?”
Nói xong, cô ta quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo.
Tiểu Trạch nghiến răng ken két, nổi giận gào lên: “Lại là cô!”
Tần Minh Nguyệt nhướng mày cười lạnh: “Thì ra là các người. Thế cũng không cần giải thích nữa”.
“Bắt hết lại cho tôi!”
Cô ta vừa dứt lời, mấy anh cảnh sát lập tức lao lên!
Chín gã đàn ông của Thần Ẩn đồng loạt cất bước, ánh mắt tràn đầy lửa giận!
Tần Minh Nguyệt nhếch miệng cười lạnh: “Kẻ nào chống đối, bắn luôn!”
Hự!
Nghe thấy vậy, vô số tiếng hít khí lạnh dồn dập vang lên!
Cạch cạch cạch!
Ngay sau đó là tiếng mở chốt an toàn súng thanh thuý!
Trên tay các cảnh sát đều có thêm một khẩu súng!
Người của Thần Ẩn đều trợn trừng mắt!
Thần linh ơi…
Cho dù bọn họ có lợi hại đến đâu cũng không thể thắng được súng đạn!
Anh bật cười hỏi: “Mày nói đi… ai mới là kẻ bại trận?’
Gã cầm đầu giận dữ chỉ thẳng vào mặt anh quát: “Mày…”
Gã ta nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng!
Nhưng lại không thể phản bác được gì!
Nhiều súng như vậy, sao bọn họ chống lại được?
Trương Minh Vũ lại cười nói: “Minh Nguyệt, cô cẩn thận đấy, bọn này đánh rắm thối lắm!”
Nghe anh nói vậy, đám người của Thần Ẩn đều giận run người!
Tần Minh Nguyệt nhếch miệng cười lạnh, hai tay nắm chặt khẩu súng!
Nhắm đúng vào đám người của Thần Ẩn!
Gã cầm đầu nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc!
Người nhà họ Lâm phấn khích tột độ!
Cuối cùng… cũng được cứu rồi!
Thế nhưng chẳng ai ngờ tới, người cứu toàn bộ nhà họ Lâm lại là Trương Minh Vũ!
Gã cầm đầu hơi híp mắt.
Vẻ mặt ngỡ ngàng!
Chênh lệch lực lượng giữa bọn họ là hơn chục họng súng đen ngòm, bọn họ cũng hết đường chống lại!
Một lúc lâu sau, gã ta cắn răng quát: “Nhà họ Lâm các người cứ chờ đấy!”
“Sau này… sẽ còn gặp lại!”
Trương Minh Vũ cau mày lên tiếng: “Không phải định đánh rắm thật chứ?”
Hừ!
Gã cầm đầu tức tối hừ lạnh.
Vung tay lên!
Trong tay người của Thần Ẩn chợt hiện ra
một hạt màu đen!