Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kình địch?  

Mấy cô gái tức thì mở to mắt.  

Người có thể khiến Liễu Thanh Duyệt cũng phải nói là kình địch thì phải kinh khủng cỡ nào?  

Lát sau, mấy cô gái đều lộ vẻ hết sức nặng nề.  

Liễu Thanh Duyệt lại quay sang nhìn về phía Trương Minh Vũ.  

Ánh mắt cô ấy chứa chan yêu thương.  

Một lát sau, Liễu Thanh Duyệt mới lại lên tiếng: "Tầm chiều nay em ấy sẽ tỉnh lại, những chuyện khác không cần nói nhiều".  

"Hiểu chứ?"  

Lâm Kiều Hân cùng Hàn Thất Thất ngoan ngoãn gật đầu.  

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cũng lóe lên một tia căng thẳng.  

Rốt cuộc là ai?  

Liễu Thanh Duyệt đứng dậy, nói: "Tôi còn có việc bận, cần phải trở về, mọi người trông nom cẩn thận chút, nếu có bất luận dấu hiệu trúng độc nào, phải lập tức báo ngay cho tôi biết".  

Trúng độc?  

Cô ấy vừa nói thế, ba cô gái còn lại tức thì trợn tròn mắt.  

Còn có độc?  

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới nặng nề thưa: "Em biết rồi".  

Liễu Thanh Duyệt lại liếc nhìn Trương Minh Vũ thật chăm chú.  

Lát sau, cô ấy mới quay đầu đi khỏi đây.  

Tần Minh Nguyệt và Hàn Thất Thất thấy thế, cũng đều kiếm lí do rời khỏi đó.  

Mọi người mau chóng tản đi hết.  

Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới nhìn gương mặt nhợt nhạt của Trương Minh Vũ.  

Ánh mắt phức tạp.

Một lúc sau, Lâm Kiều Hân mới bước lại gần rồi ngồi xuống bên giường.  

Cô lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt Trương Minh Vũ.  

Lòng cô hỗn loạn vô cùng.  

Những việc vốn nên do chính tay cô làm, cô lại không làm được bất cứ việc gì.  

Trái lại...  

Nỗi hổ thẹn trong lòng Lâm Kiều Hân cứ lớn dần lên.  

Lát sau, cô mới tỉnh táo lại, lấy khăn sạch lau mặt cho Trương Minh Vũ.  

Cô cứ lặng lẽ nhìn vào gương mặt đó không dời mắt.  

Thời gian chầm chậm trôi đi.  

Chẳng mấy chốc, trời đã ngả về chiều.  

Lâm Kiều Hân lại bắt đầu lo lắng.  

Chẳng phải đã nói đến chiều là anh ấy có thể tỉnh sao?  

Một giờ trôi qua, Trương Minh Vũ vẫn không có bất cứ dấu hiệu chuyển tỉnh nào.  

Lâm Kiều Hân mím môi, lấy điện thoại di động ra.  

Bỗng nhiên, ngón tay Trương Minh Vũ nhẹ nhàng giật giật.  

Ôi!  

Lâm Kiều Hân mở to mắt nhìn, mừng rỡ vô vàn.  

Cô ngồi xuống bên giường, chăm chú nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang khép chặt của Trương Minh Vũ.  

Lúc này, Trương Minh Vũ vẫn đang bị nhốt trong một vùng hỗn độn.  

Nơi này tràn ngập bóng tối.  

Không biết lang thang bao lâu, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một tia sáng xuất hiện ở phía trước.  

Trương Minh Vũ bắt đầu khôi phục được một chút tri giác.  

Ánh sáng càng ngày càng rực rỡ hơn.  

Trương Minh Vũ thử cố mở mắt ra.  

Sáng đến chói mắt.  

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới thích ứng được với ánh sáng chói chang này.  

Ngay sau đó, một đôi mắt xinh đẹp lại tràn đầy lo âu lọt vào tầm nhìn của anh.  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Kiều Hân?  

Sao cô ấy lại ở đây?  

Lâm Kiều Hân mừng rỡ reo lên: "Anh tỉnh rồi!"  

Trương Minh Vũ ngây ngô gật đầu.  

Lát sau, anh mới nhớ được những chuyện xảy ra trước đó.  

Đau quá...  

Shhh!  

Trương Minh Vũ không nhịn được, phải hít hà thật mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK