Thế nhưng… không có cách nhập sắt thép và vật liệu vào sản xuất.
Tất cả đều bị nhà họ Lục khống chế!
Chẳng bao lâu sau, anh đã nói sơ qua một lượt.
Hàn Thất Thất cau mày.
Mình là người từ nơi khác tới, đúng là không có cách nào giải quyết được.
Đinh Ninh lại tròn mắt nhìn anh hỏi: “Chỉ có mỗi… chuyện này thôi sao?”
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Cô ấy nói vậy… có ý gì?
Cô ấy tỏ vẻ chê bai: “Có chút chuyện này cũng bắt tôi đi xa như vậy để giải quyết. Gọi một cuộc điện thoại là được rồi mà”.
Khóe môi anh khẽ co giật vài cái.
Nói đùa gì thế…
Tự tin ngút trời.
Hàn Thất Thất khinh bỉ lên tiếng: “Chém gió hăng quá cẩn thận ngã ngựa đấy. Đến cả nhà họ Hàn của tôi cũng không làm gì được, cô gọi điện thoại có tác dụng lớn vậy sao?”
Đinh Ninh thản nhiên hỏi ngược lại: “Nhà họ Hàn hả? Lợi hại lắm sao?”
Hàn Thất Thất lập tức bị chọc tức điên lên.
Trương Minh Vũ bất lực không biết làm thế nào.
Sao hai người họ cứ như chó với mèo vậy…
Anh bật cười nói: “Được thôi, tôi cho cô ba ngày. Nếu cô có thể giải quyết được vấn đề nhập nguyên vật liệu, chúng ta sẽ bàn đến chuyện đầu tư”.
Đinh Ninh nghi hoặc hỏi: “Ba ngày?”
Trương Minh Vũ nhún vai bất đắc dĩ nói: “Hết cách rồi, chuyện này rất gấp. Như vậy mới có thể đánh giá được năng lực của cô đến đâu”.
Anh cứ tưởng cô ấy đang chê thời gian ít quá.
Nào ngờ cô ấy lại kiêu ngạo đáp: “Thôi, không cần lâu vậy thôi, cho tôi ba phút là đủ”.
Nói rồi cô ấy cầm điện thoại lên.
Đi thẳng ra ngoài.
Trên mặt anh tràn đầy vẻ ngỡ ngàng.
Ba phút?
Hàn Thất Thất bĩu môi khinh bỉ: “Anh tìm đâu ra cô ta vậy? Loại như cô ta mà anh cũng tin được à?”
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ đáp: “Trước kia tôi không biết cô ấy như vậy…”
Hừ!
Hàn Thất Thất ghét bỏ hừ lạnh một tiếng.
Tâm trạng cực kỳ khó chịu!
Trương Minh Vũ lắc đầu thở dài.
Một lát sau, Đinh Ninh ung dung bước vào.
“Được rồi, giải quyết xong rồi. Tí nữa sẽ có người tới đề nghị hợp tác với anh”.
Cô ấy đắc ý lên tiếng khoe khoang.
Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất quay sang nhìn nhau.
Hàn Thất Thất xem thường cười lạnh.