Có người bầu bạn, cảm giác này thật hạnh phúc!
Hạ Hâm Điềm cũng mỉm cười, cười rất chi là tươi.
Hồi lâu, Hạ Hâm Điềm mới nói: "Cảm giác này thật tốt".
Nói xong, mặt cô ấy tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ.
Trương Minh Vũ cười hỏi: "Cảm giác gì cơ?"
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Đương nhiên là cảm giác một mình ở cạnh em rồi, lúc nhỏ chị đâu có cơ hội để làm thế".
"Huống hồ bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau".
Trương Minh Vũ cũng mỉm cười.
Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng, cô ấy mỉm cười xấu xa: "Tối nay chị sẽ ngủ ở đây, em đừng hòng đuổi chị đi".
Á...
Trương Minh Vũ sững sờ.
Mặc dù quen nhau từ rất lâu rồi, nhưng dù sao cũng vừa mới gặp lại, trong lòng anh bất giác cảm thấy kỳ quặc.
Dù sao.... anh vẫn còn mặc áo tắm mà...
Hạ Hâm Điềm nhướng mày, khó chịu nói: "Sao vậy? Định đuổi chị đi à?"
Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu tỏ ra tức tối.
Trương Minh Vũ vội vàng xua tay: "Đâu có, được ngủ cùng người đẹp như chị là niềm vinh hạnh của em".
Hạ Hâm Điềm liếc mắt, kiêu ngạo nói: "Thế còn được".
Trương Minh Vũ cũng hơi thất thần.
Lúc nhỏ Hạ Hâm Điềm đâu có tính cách này.
Cho dù là lúc nào, Hạ Hâm Điềm cũng sẽ dịu dàng độ lượng, bây giờ chỉ thấy có chút xíu thôi.
Nhưng... vẫn cảm thấy được vẻ dí dỏm hài hước như xưa...
Do công việc sao?
Trương Minh Vũ cũng biết ngôi sao phải giữ gìn hình tượng.
Mặc dù Hạ Hâm Điềm là chị hai, nhưng tuổi cũng xem như là nhỏ nhất trong các chị.
Chỉ là nhập môn trước thôi.
Hạ Hâm Điềm nằm trên giường, thoải mái lẩm bẩm: "Buồn ngủ quá, ngủ thôi!"
Trương Minh Vũ cười, đứng dậy tắt đèn phòng.
Anh vén chăn nằm lên giường.
Chưa kịp nghĩ nhiều, Hạ Hâm Điềm đã xông tới, ôm chặt Trương Minh Vũ vào lòng.
Đùi gác lên bụng Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ ngẩn người, miệng hơi mỉm cười.
Mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ nhưng vẫn bị cảm giác hạnh phúc này đè xuống.
Nhắm mắt, bất tri bất giác đã đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Trương Minh Vũ từ từ tỉnh lại.
Mở mắt ra phát hiện bên cạnh không có ai.
Chị hai!
Trương Minh Vũ cảm thấy căng thẳng, cảm giác mất mát ùa tới.
Anh đứng dậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.