Ông Phùng lắc đầu chán nản.
Trái tim ông cụ Chu thót lên.
Trương Minh Vũ không kiềm được nhíu mày.
Rốt cuộc quan hệ trong cái nhà này là sao đây?
Loạn quá.
Rầm!
Ông cụ Chu ngồi phịch xuống ghế.
Vẻ mặt của những người khác trong nhà họ Chu chẳng ai giống nhau, thấy rõ tình hình ở đây rất loạn.
Ông cụ Chu tỏ ra đau đớn: "Tội cho con gái tôi quá!"
Chu Thiên Minh lạnh lùng lên tiếng: "Hừ, nếu không tại nó thì nhà họ Chu chúng ta đã trở thành gia tộc bậc nhất Tĩnh Châu rồi!"
Ánh mắt ông ta lạnh như băng.
"Láo toét!"
"Câm miệng!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Một giọng già nua.
Một giọng trẻ đầy phẫn nộ.
Ông cụ Chu sừng sộ: "Dù thế nào nó cũng là em gái anh mà!"
Hừ!
Chu Thiên Minh bực bội hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Lửa giận hừng hực trong mắt Hàn Thất Thất.
Thật là quá đáng!
Một lúc sau, cô ta nũng nịu nói: "Ông ngoại ơi, cháu muốn đưa mẹ cháu về nhà, bọn cháu không muốn sống ở đây đâu".
Nhưng cô ta vừa nói xong thì Chu Thiên Minh quát lớn: "Đừng có hòng!"
"Cửu Yến là tội đồ của nhà họ Chu, theo như gia quy trước giờ của gia đình thì nó phải chết rục trong nhà!"
"Sau đó bài vị đặt ở khu tội nhân trong từ đường, sám hối nghìn thu!"
Giọng điệu ông ta đầy căm giận!
Tia lạnh lùng xẹt qua trong mắt Hàn Thất Thất.
Sám hối nghìn thu?
Trương Minh Vũ cũng tỏ ra không đồng tình.
Nhà họ Chu này đúng là quá đáng!
Ông cụ Chu lạnh lùng bác bỏ: "Nó còn chưa chết đâu! Anh nói nhăng cuội gì đấy!"
Chu Thiên Minh cúi đầu, ra vẻ lễ phép: "Thưa bố, đến ông Phùng cũng nói Cửu Yến không sống được bao lâu nữa, chẳng nhẽ còn có cách
gì cứu được nó sao ạ?"