Ngay sau đó, có năm, sáu viên cảnh sát xông tới.
Con ngươi của Trương Minh Vũ co rút lại.
Lũ khốn!
Oành!
Anh lại tung một quyền đánh gục một cảnh sát.
Ngay sau đó, anh vội chạy trở về.
Nhưng chưa di chuyển được bao xa thì đã có sáu, bảy viên cảnh sát chặn đường.
Ánh mắt anh nhìn về phía Lâm Kiều Hân tràn đầy lo lắng.
Nhưng bản thân anh đã bị cầm chân ở đây, không thể xông qua ngay được.
Đợi khi anh ngẩng lên nhìn về phía đó lần nữa, mấy viên cảnh sát kia đã áp sát Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ luống cuống chân tay không biết phải làm sao.
Ngay vào lúc này, một bóng dáng xinh đẹp đột nhiên lao vào đám người hỗn loạn.
Bịch bịch!
Lại có vài tiếng động trầm đục vang lên.
Trương Minh Vũ liếc sang bên đó, lòng mừng rỡ khôn kể.
Tần Minh Nguyệt đã ra tay!
Anh không nôn nóng nữa, chỉ điên cuồng vung nắm tay.
Mười mấy gã cảnh sát đều nhanh chóng bị hạ gục chỉ sau vài chiêu.
Chuyện này...
Cục trưởng Đỗ và cục trưởng Phùng chứng kiến trận đánh, hoàn toàn choáng váng.
Bọn họ trừng mắt nhìn trân trối, nhưng không biết nên nói gì đây.
Tần Minh Nguyệt nghiên nghị gằn giọng với Trương Minh Vũ: "Đưa người đi trước đã!"
Trương Minh Vũ gật đầu thật mạnh.
Anh nhanh nhẹn bế Lâm Kiều Hân khỏi ghế, cất bước muốn xông ra ngoài.
Tần Minh Nguyệt theo sát sau lưng.
Cục trưởng Đỗ cười lạnh một tiếng.
Muốn đi?
Hai người nhanh chóng vọt ra ngoài cửa cục cảnh sát.
Nhưng ngay sau đó, Trương Minh Vũ đột nhiên khựng lại.
Trước mặt anh là hơn trăm viên cảnh sát đang bao vây chặt lấy khoảng sân này.
Trong tay bọn họ đều lăm lăm khẩu súng lục.
Việc này...
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sắc mặt Tần Minh Nguyệt cũng đã lạnh buốt như băng sương.
Cô ta cũng không ngờ, bọn họ lại dám...
Bỗng nhiên, sau lưng họ vang
lên giọng nói đầy châm chọc của cục trưởng Đỗ: "Sao không đi nữa?"