Hàn Thất Thất đi chuẩn bị.
Long Tam gọi tới, nói mọi chuyện đều đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Chớp mắt đã đến hai rưỡi.
Trương Minh Vũ chậm rãi đứng dậy, cười nói: “Thất Thất, chúng ta xuất phát thôi!”
Hàn Thất Thất đứng dậy trên sofa ở đằng xa nói: “Đến rồi”.
Nói xong cô ta cất điện thoại đi.
Sải bước dài đi về phía Trương Minh Vũ, khóe môi nhếch môi nụ cười phấn khích.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Vẻ mặt này… bất ổn!
Trương Minh Vũ cười hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”
Hàn Thất Thất đảo mắt, kiêu ngạo nói: “Chút chuyện nhỏ, anh chỉ cần bảo vệ tôi không bị người khác đánh là được”.
Lời nói còn lộ ra vẻ… thiếu nữ bất lương…
Trương Minh Vũ bất lực cười nói: “Được, cô yên tâm đi”.
Tách!
Hàn Thất Thất búng ngón tay, lẩm bẩm nói: “Xuất phát”.
Dứt lời, cô ta sải bước đi.
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.
Chẳng phải đây là chuyện của mình sao?
Sao… cô ta còn có vẻ nôn nóng hơn mình thế…
Trương Minh Vũ cũng không do dự nhiều, sải bước đi theo.
Bên ngoài, chiếc Mercedes màu đen lẳng lặng đỗ bên đường, Long Tam đã đợi một lúc lâu.
Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất ngồi lên xe.
Không lâu sau, chiếc xe xuất phát.
Hàn Thất Thất vẫn ngồi cầm điện thoại đánh chữ điên cuồng.
Nói chuyện một hồi còn lén cười một trận.
Trương Minh Vũ cong môi cười.
Có trò gì đây?
Dù là như thế, Trương Minh Vũ cũng không cảm thấy nhẹ nhõm.
Lần trước mặc dù Âu Dương Tịnh không có biểu hiện gì nhưng dù sao cô ta cũng là con gái của Âu Dương Thanh Tùng.
Có thể đơn giản thế sao?
Không lâu sau, Trương Minh Vũ cũng rơi vào trầm tư.
Nghiên cứu đường lui.
Chẳng mấy chốc xe chậm rãi dừng lại.
Trương Minh Vũ lướt nhìn quanh một vòng.
Ể?
Sao… lại quen thế nào?
Nhìn kỹ lại mới nhận ra thế mà là chi nhánh của khách sạn Hồng Thái.
Ồ...
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất lực.
Trùng hợp ư?
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới mở cửa xe ra bước xuống.
Hàn Thất Thất lặng lẽ đi theo.
Long Tam lại đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Trương Minh Vũ dẫn Hàn Thất Thất đi vào trong khách sạn.
Hai giờ bốn mươi lăm phút.