Chu Cửu Yến cười càng tươi hơn, thong thả nói: "Ngủ cùng nhau chưa chắc đã phải làm chuyện đó, mẹ chỉ muốn tình cảm của hai đứa tiến thêm một bước thôi".
Nói xong mắt bà lại lóe sáng.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Cái này... thật sự là lời mà một người mẹ có thể nói ra sao...
Cởi mở như vậy?
Ánh mắt của Hàn Thất Thất vô cùng hoảng loạn, không biết nên nói gì.
Khuôn mặt cô đầy vẻ phức tạp.
Chẳng mấy chốc, khuôn mặt Chu Cửu Yến đã lạnh xuống, bà khó chịu nói: "Sao vậy, Thất Thất, con lừa mẹ à?"
"Không có không có!"
Hàn Thất Thất vội vàng xua tay, giải thích nói: "Con chỉ... ngại thôi, vậy thì... bọn con ngủ với nhau vậy".
Chu Cửu Yến giờ mới dịu dàng cười nói: "Như vậy mới đúng chứ".
Hàn Thất Thất đảo tròng mắt, vội vàng nói: "Vậy... bọn con ra ngoài ăn cơm được không? Tí nữa bọn con sẽ quay lại!"
Trương Minh Vũ cảm thấy có một tia hy vọng xuất hiện.
Nhưng Chu Cửu Yến không hề do dự đáp: "Không cần, con rể đến nhà, phải tiếp đãi thật tốt, để mẹ bảo dì Vương đi chợ".
Hàn Thất Thất: "..."
Do dự một lúc, Hàn Thất Thất cuối cùng vẫn không nói ra.
Trương Minh Vũ thật sự ngẩn người.
Anh lúng túng ngồi xuống, không biết phải nói gì.
Hàn Thiên Hoa thực sự không nhịn nổi nữa, ông nói nhỏ: "Cửu Yến, bà... rốt cuộc bà muốn làm cái gì vậy!"
Chu Cửu Yến mỉm cười thần bí, không thèm để ý chỉ hỏi: "Trương Minh Vũ, cháu thích ăn gì? Hôm nay dì sẽ nấu cho cháu”.
Khách khí quá...
Trương Minh Vũ cười gượng nói: "Cái gì cháu cũng ăn, dì nấu gì cháu ăn đó ạ".
Chu Cửu Yến hài lòng gật đầu.
Hàn Thiên Hoa lại nói nhỏ: "Tôi nói với bà..."
Nhưng chưa nói xong, giờ mới nhớ đến xưng hô của Chu Cửu Yến.
Trương Minh Vũ?
Trương Minh Vũ nào?
Hàn Thiên Hoa lập tức sững sờ, lo lắng hỏi: "Vợ cậu... vợ cậu chẳng phải là thiên kim nhà họ Lâm sao?"