Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi khu rừng, phương hướng đã trở nên rõ ràng.  

Đi dọc bờ sông, chắc chắn không có vấn đề gì!  

Chẳng mấy chốc, hai người đã chạy xa ngoài mấy cây số!  

Trương Minh Vũ quay đầu lại nhìn…  

Chỉ còn hai ba người trong tổ 10 của nhà họ Âu Dương vẫn đang ra sức đuổi theo.  

Hơn nữa còn cách xa gần một cây số!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở gấp, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.  

Thật lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới bước chậm lại.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Mệt không? Đi chậm một chút nhé”.  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.  

Đây có xem là đang quan tâm tôi không?  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ cũng dừng lại, khó khăn thở dốc.  

Quả thật mệt mỏi!  

Quay lại nhìn, phía sau chỉ còn hai ba gã đàn ông cao lớn cũng đã ngừng đuổi theo.  

Dường như chúng biết rằng không thể đuổi kịp.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh, rồi hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi hướng nào?”  

Tần Minh Nguyệt nhìn quét qua một vòng.  

Rồi hờ hững nói: “Chúng ta tiếp tục đi tới trước, không lâu nữa có thể đi ra rồi”.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ nghi hoặc.  

Làm sao cô ấy biết?  

Nhưng Trương Minh Vũ cũng không nhiều lời.  

Chẳng mấy chốc đã nghỉ ngơi xong.  

Hai người tiếp tục đi về phía trước.  

Để tránh khỏi sự truy đuổi của đám người phía sau, cả hai lại điên cuồng chạy.  

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn thoáng qua.  

Hiện tại đã hoàn toàn không thấy đám người phía sau nữa.  

Phù!  

Trái tim treo lơ lửng của Trương Minh Vũ coi như hoàn toàn được hạ xuống.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Đã tới cuối khu rừng, trước mặt là một đồng bằng.  

Có đồng ruộng!  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ vui mừng.  

Tần Minh Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Tốt quá…  

Cuối cùng cũng thoát rồi.  

Trương Minh Vũ cười ha ha nói: “Cuối cùng cũng thoát rồi!”  

Tần Minh Nguyệt cho ném cho anh ánh mắt coi thường, lẩm bẩm nói: “Thế nào? Anh còn sợ mình chết ở trong đấy à?”  

Trương Minh Vũ lúng túng cười: “Tôi chưa nghĩ đến việc này”.  

Tần Minh Nguyệt bĩu môi, không buồn để ý.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Được rồi, chúng ta đi nhanh đi, ra ngoài lại nói tiếp!”  

Tần Minh Nguyệt liếc nhìn xung quanh.  

Một lúc lâu, cô ta mới hỏi: “Đi đâu?”  

Trương Minh Vũ ngẩn ra.  

Hồi lâu mới hỏi: “Ngoại trừ đi qua ruộng, còn có cách nào sao?”  

Tần Minh Nguyệt khẽ lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK