Tần Minh Nguyệt sợ hết hồn, mơ hồ quay đầu nhìn lại.
Hai người đàn ông kia cũng bối rối.
Quán cơm lập tức lặng yên như tờ.
Một lúc sau, người đàn ông khẽ quát: "Chạy đi!
Nói xong hai người liền chạy ra phía cửa.
Trương Minh Vũ di chuyển, chạy ngay đến chặn ở cửa!
Lúc này Tần Minh Nguyệt mới phản ứng lại, cô kêu lên: "Là mấy người!"
Nói xong liền đứng dậy vọt tới!
Hai người đàn ông cũng luống cuống!
Một tên dùng cơ thể đập nát cửa sổ, xông ra ngoài!
Một tên lại lao đến phía bếp!
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng đuổi theo!
Trương Minh Vũ cũng lao ra khỏi nhà hàng, nhanh chóng đuổi theo!
Tốc độ của người đàn ông kém hơn Trương Minh Vũ nhiều!
Trương Minh Vũ cười khẩy, phi thân lao lên!
Đá thẳng vào lưng người đàn ông!
Người đàn ông lảo đảo, nặng nề ngã xuống đất, chật vật giãy giụa.
Trương Minh Vũ quay đầu nhìn về phía quán cơm.
Đúng lúc này nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đang đưa một người đàn ông khác đi ra.
Trương Minh Vũ hung hăng liếc mắt.
Cô nàng não phẳng!
Hôn!
Hôn cái quái gì!
Tần Minh Nguyệt vô cùng lúng túng, không dám nhìn Trương Minh Vũ lấy một cái.
Những xe cảnh sát khác cũng nhanh chóng chạy tới, đưa hai người đàn ông kia đi.
Tần Minh Nguyệt lúng túng nói: "À... lên xe đi".
Trương Minh Vũ liếc mắt.
Nhìn qua một lượt, lúc này mới phát hiện ra chiếc xe đậu trong góc.
Chẳng trách hai tên ngu xuẩn kia không thấy...
Hai người nhanh chóng ngồi xuống.
Bầu không khí trong xe vô cùng... kỳ lạ.
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt mới lên tiếng: "Xin lỗi, tôi cứ tưởng..."
Trương Minh Vũ chẳng thèm phản ứng.
Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nói: "Ai ôi, được
rồi, có gì đâu mà... thẩm tra xong tôi sẽ nói ngay kết quả cho anh mà, được không?"