Trầm ngâm một lát, anh mới lên tiếng: “Không bận gì cả, sao thế?”
Cô khẽ ngẩng đầu, dịu dàng nói: “Ngày mai thần tượng của tôi sẽ tới Hoa Châu biểu diễn. Anh đi với tôi không?”
Nghe xong, anh không khỏi kinh ngạc.
Lâm Kiều Hân… đang hẹn anh sao?
Một cảm giác hưng phấn chậm rãi dâng lên từ đáy lòng.
Không biết tại sao anh cứ cảm thấy mất tự nhiên!
Cứ như… một chàng trai trẻ vừa mới rơi vào biển tình…
Lâm Kiều Hân nghi hoặc hỏi: “Anh… không rảnh à?”
Bấy giờ Trương Minh Vũ mới kịp phản ứng lại, vội vàng lên tiếng đáp: “Có chứ, mai tôi sẽ đi với cô. Tôi chỉ đang thấy bất ngờ vì… cô còn có thần tượng!”
Cô gật đầu nói: “Trước kia… tôi từng có một khoảng thời gian vô cùng tăm tối”.
“Khi đó tôi cảm thấy cuộc đời của mình đã chẳng còn hi vọng gì cả. Trong một lần tình cờ tôi nghe thấy bài hát của cô ấy. Nhờ vậy tôi mới tìm lại được động lực sống tiếp”.
Giọng điệu rất bình thản, thế nhưng lời nói lại chứa đầy sự kính trọng và biết ơn.
Anh khẽ nhíu mày.
Anh không ngờ cô còn có quá khứ như vậy.
Đồng thời anh cũng nổi lòng hiếu kỳ với cô ca sĩ kia.
Sau khi hẹn xong thời gian, cô liền lái xe rời đi.
Một lúc lâu sau, anh mới thu lại tầm mắt.
Trong vòng chưa tới một tháng ngắn ngủi, quan hệ giữa anh và Lâm Kiều Hân đã thay đổi cực kỳ nhiều.
Anh quay người lại định gọi một chiếc taxi thì phát hiện chiếc Mercedes màu đen đang chậm rãi đỗ lại bên cạnh.
Anh ngỡ ngàng một lát rồi mới mở cửa xe ngồi vào trong.
Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Hôm nay cậu làm tốt đấy, năng lực ứng biến rất mạnh. Tôi nghĩ sau trận chiến ngày hôm nay, chắc là cậu có thể tránh được năm đấm liên tiếp của tôi rồi”.
Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc: “Hôm nay anh cũng tới à?”
Long Tam bình thản đáp: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu”.
Bấy giờ anh mới vỡ lẽ.
Chắc chắn hôm nay anh ta cũng có mặt, chỉ là không thèm ra tay giúp đỡ mà thôi.
Long Tam nhanh chóng khởi động xe rời đi.
“Hôm nay tôi đã chuẩn bị bài huấn luyện mới cho cậu, mong là cậu sẽ tránh được năm đấm liên tiếp của tôi”, anh ta ung dung nói.
Hai mắt Trương Minh Vũ tức thì sáng rực.
Bài huấn luyện mới…
Trong lòng anh cũng tràn ngập chờ mong.
Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại trước cổng biệt thự.
Sau khi xuống xe, anh nhìn quanh một lượt.
Xung quanh không hề có nhà cửa gì, chỉ có một căn biệt thự trơ trọi trước mặt.
Không gian chìm vào trong bóng tối, may còn có ánh đèn đường chiếu sáng.
Bên trong biệt thự cũng tối đen như mực, dưới ánh trăng dìu dịu lại toát lên một cảm giác âm u lạ thường.
Haiz.