Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Kiều Hân kinh ngạc nhìn anh.  

Tự tin đến vậy sao?  

Lát sau, Lâm Kiều Hân mới hỏi: "Vậy giờ chúng ta làm gì đây?"  

Trương Minh Vũ hơi nhếch môi, nở một nụ cười thần bí: "Chờ chút đi".  

Hả?  

Lâm Kiều Hân ngẩn ra.  

Trương Minh Vũ lại cười nói: "Loại người này, cô tiếp xúc quá ít nên không hiểu bọn họ".  

"Nếu đêm nay ông ta không báo thù được thì sẽ không ngủ ngon được đâu".  

Ồ...  

Lâm Kiều Hân thoáng ngạc nhiên nhìn anh.  

Báo thù?  

Nhưng ngẫm lại, hình như điều này cũng rất có lí.  

Có điều... cứ thế đợi người ta tới báo thù sao?  

Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Nhỡ đâu bọn chúng kéo nhiều người tới..."  

Trương Minh Vũ khoát tay, cười nói: "Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta đang ở Hoa Châu thì chẳng phải sợ gì hết".  

Anh cũng đang rất tò mò.  

Lý Thiên Vinh muốn báo thù thì sẽ tự mình dẫn người tới hay là...  

Nghĩ tới đó, anh chậm rãi nở một nụ cười nhẹ.  

Các món ăn được đưa lên.  

Trương Minh Vũ nhấc đũa, bắt đầu ăn cơm.  

Lâm Kiều Hân lại chần chừ giây lát.  

Nhưng cuối cùng, cô cũng cầm đũa dùng cơm.  

Bữa ăn này nhanh chóng kết thúc.  

Trương Minh Vũ tủm tỉm cười, nói: "Đi thôi, hẳn cũng đến lúc rồi".  

Nói đoạn, anh đứng dậy.  

Lâm Kiều Hân nhìn anh, ánh mắt đầy phức tạp.  

Mặc dù cô rất tin tưởng vào Trương Minh Vũ...  

Nhưng... dù sao anh cũng đang bị thương mà...  

Haiz.  

Lâm Kiều Hân khe khẽ thở dài một tiếng, cất bước đuổi theo.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng ra khỏi khách sạn.  

Anh nhìn quanh, nhưng không phát hiện được điều gì khác thường ở nơi này.  

Ủa?  

Trương Minh Vũ thoáng lộ vẻ mặt bất ngờ.  

Không có ai?  

Lâm Kiều Hân cũng nghi hoặc nhìn quanh.  

Không báo thù sao?  

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Thôi bỏ đi, chúng ta cứ về đi đã".  

Không biết vì sao, anh lại hơi thất vọng.  

Lâm Kiều Hân nhìn Trương Minh Vũ, ánh mắt như đang cười.  

Hai người quay đầu đi sang ven đường, chiếc Mercedes màu đen đã đợi sẵn ở đó.  

Họ lên xe, chiếc Mercedes tiến vào dòng xe tấp nập.  

Trương Minh Vũ ngoái đầu về phía sau trông ngóng, nhưng phía sau mãi vẫn không thấy có gì khác thường.  

Nhát chết như thế sao?  

Haiz.  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng.  

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng trước cổng đại viện.  

Hai người xuống xe.  

Trời đã tối, vệ sĩ trong sân cũng đều đã nghỉ ngơi.  

Trương Minh Vũ nhìn quanh một lần nữa.  

Vẫn không có ai! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK