"Vâng!"
Đám bảo vệ đồng thanh nói.
Sau đó, bọn họ chuẩn bị nhào lên.
Hàn Thất Thất lại làm như không thấy, chỉ nói nốt một từ: "Một!"
Đám người vây xung quanh đó cười nhạt.
Bảo vệ đã xông đến trước mặt.
Quan Na tuyệt vọng.
Đúng lúc này, chợt có một tiếng quát lớn đầy nôn nóng: "Dừng tay! Mẹ kiếp chúng mày dừng tay ngay cho tao!"
Hả?
Vừa nghe được câu nói đó, mọi người đều cả kinh.
Bọn họ ngoái đầu nhìn về phía phát ra tiếng kêu kia, thấy một gã mập mạp đang hì hục từ bên trong chạy ra.
Nhìn kĩ mới thấy... đó là Chu Vân Phong!
Trời!
Một giây sau, tiếng hít hà thật mạnh liên tiếp vang lên.
Tất cả đều lâm vào bối rối.
Thật sự gọi được người ra luôn?
Chu Vân Phong kích động lao tới, vui vẻ nói: "Em gái! Em tới thăm anh à? Sao em lại ở đây?"
Anh ta kích động đến độ tay chân vung loạn xạ.
Nhân viên lễ tân kia đã chết sững.
Quan Na càng thêm mờ mịt.
Chuyện gì thế này?
Em gái?
Điều này...
Tất cả mọi người đều hoang mang nhìn họ.
Hàn Thất Thất lạnh nhạt nói: "Tôi đếm xong rồi, đi đây".
Nói đoạn, cô ta liền định quay đi ngay.
Chu Vân Phong hoảng hốt, cuống quít nói: "Em gái, anh... ban nãy anh đang ở trong phòng lớn mà! Nghe thấy tiếng em là anh lao ra ngoài liền!"
"Em đừng đi mà".
Mọi người quanh đó nghe thấy thế đều điên cuồng co giật khóe miệng.
Chuyện này...
Trương Minh Vũ lại nhếch môi tủm tỉm cười.
Thái độ thế này... có khả năng rồi!
Hàn Thất Thất kiêu ngạo nói: "Cũng được, có thể tha thứ cho anh, nói coi anh định bồi thường tôi thế nào?"
Chu Vân Phong lập tức vui mừng, vội nói: "Em muốn bồi thường thế nào thì bồi thường thế ấy!"
Hàn Thất Thất đắc ý cười cười, nói luôn: "Được, vậy sau này bên anh không được tham dự vào chuyện của khách sạn Đình Lập nữa".
Vừa nghe cô ta nói thế, Quan Na lập tức
chấn động cả người.