Mục lục
Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáy mắt Dịch Thanh Thần thoáng lóe sáng, vội vã hỏi: "Có việc gì vậy?"  

Ừm...  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười bảo: "Chị ấy... định ra ngoại thành dạo mát".  

Hử?  

Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất sửng sốt, nhưng không ai lên tiếng phản đối.  

Dịch Thanh Thần nhanh nhẹn nói ngay: "Ài, tôi còn tưởng chuyện gì!"  

"Ra ngoại thành hả? Chỗ đó tôi rành lắm, để tôi đưa mọi người ra đó đi!"  

Trương Minh Vũ cười cười, bảo: "Thế này không tiện đâu, anh Dịch đây còn chưa ăn trưa mà nhỉ".  

Dịch Thanh Thần hào sảng nói: "Có gì đâu, hai chúng ta thân thiết như thế, nói mấy lời khách sáo thế làm gì? Dù một ngày chưa ăn tôi cũng phải đưa mọi người đi chơi mới được!"  

Trương Minh Vũ ra vẻ cảm động lắm: "Vậy được, cảm ơn anh Dịch trước nhé".  

Dịch Thanh Thần phất tay ra vẻ hào phóng: "Chuyện nhỏ có gì đâu, chúng ta đi thôi".  

Nói xong, hắn ta lập tức quay đầu ra khỏi nhà hàng.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, yên lặng đi theo.  

Tuy lòng rất nghi hoặc nhưng Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất cũng biết hẳn đây là kế hoạch của Trương Minh Vũ.  

Không ai hỏi một câu, chỉ lẳng lặng đi theo anh.  

Sau khi ra ngoài, Dịch Thanh Thần bèn cười nói: "Tôi lái xe tới, mời các vị lên xe!"  

Nói xong, ánh mắt hắn ta lại liếc qua Hạ Hâm Điềm.  

Tuy Hàn Thất Thất cũng rất đẹp nhưng hắn ta biết, bất kể thế nào, Hàn Thất Thất cũng là người mà hắn ta không thể chạm vào được.  

Nhưng Hạ Hâm Điềm thì...  

Đáy mắt Dịch Thanh Thần bừng sáng.  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Không cần, chúng tôi cũng có xe. Anh Dịch mời đi trước dẫn đường là được, chị tôi muốn tìm một rừng cây hẻo lánh chút để đi dạo".  

Nghe nửa câu đầu, Dịch Thanh Thần vô cùng thất vọng.  

Nhưng sau khi nghe được nửa câu sau, ánh sáng trong mắt hắn ta lại một lần nữa bùng lên.  

Rừng cây... hẻo lánh?  

Dịch Thanh Thần vội nói ngay: "Được... Được! Để tôi đi trước dẫn đường!"  

Nói xong, hắn ta vội vã ngồi vào xe ngay.  

Trương Minh Vũ thấy thế, lại nhếch miệng cười lạnh.  

Dịch Thanh Thần càng hưng phấn thì sẽ càng phối hợp tốt với anh.  

Tuy mới gặp vài lần nhưng Trương Minh Vũ vẫn tương đối hiểu rõ người này.  

Anh không do dự, dẫn hai cô gái ngồi vào xe.  

Xe Dịch Thanh Thần nhanh chóng chạy ra ngoài.  

Long Tam lái xe lặng lẽ bám theo.  

Hàn Thất Thất nghi hoặc hỏi: "Trương Minh Vũ, anh dẫn anh ta vào rừng cây làm gì? Lại còn định ra ngoại thành..."  

Trương Minh Vũ cười bảo: "Bởi vì trong rừng cây không có camera, tương đối nguy hiểm hơn".  

Hàn Thất Thất mở to mắt nhìn anh, cả kinh nói: "Vậy anh còn định đến đó?"  

Trương Minh Vũ nhếch mép: "Sợ cái gì, hiện tôi đang không có lí do thích hợp để gây chuyện với nhà họ Dịch đây, nếu đã không có... thế thì tạo một cái đi!"  

Anh vừa nói thế, Hạ Hâm Điềm và Hàn Thất Thất lập tức hiểu ra. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK