Rốt cuộc… là ai đây?
Toàn bộ Tĩnh Châu, người có thể khiến bà Chương cung kính như vậy... chắc tìm không ra.
Bên ngoài thì sao?
Khóe miệng Trương Minh Vũ chậm rãi nở nụ cười.
Thú vị!
Âm thanh kiêu ngạo lại vang lên: "Cái gì? Tên khốn nào? Thật sự muốn chết sao?"
"Đưa tôi đến đó đi”.
"Tôi muốn xem tên khốn nào dám bắt người của tôi”.
Nói xong, ông ta lập tức cúp điện thoại.
Vẻ mặt bà Chương đầy kích động nói: "Ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị”.
"Không còn nhớ phép tắc gì hả?"
Bốn người đàn ông cao lớn đồng thời gật đầu.
Sau đó, bốn người nhanh chóng đi ra ngoài.
Bà Chương lạnh lùng bật cười, lẩm bẩm: "Nhóc con, ngày chết của cậu... đến rồi!"
"Hôm nay, ông trời đến đây cũng vô dụng”.
Nói xong, ánh mắt bà ta đầy vẻ châm chọc.
Đứng dậy rời đi.
Những người xung quanh đều sững sờ.
Lần này... sẽ là người thế nào?
Tiếng thảo luận nhanh chóng vang lên.
Mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau.
Không lâu sau, nhìn thấy hai người đàn ông to lớn vừa rồi đi ngược từ cửa vào.
Nhìn kĩ lại thì...
Vậy mà đang... trải thảm đỏ?
Hả?
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ khó hiểu.
Tất cả người xung quanh đều ngơ ngác.
Chẳng mấy chốc, người đàn ông cao lớn đã trải thảm đỏ đến vị trí ghế VIP của bà Chương.
Cái này...
Khóe miệng Trương Minh Vũ run rẩy dữ dội.
Còn tưởng là nữ hoàng gì đó đến...
Sự phô trương này!
Chẳng mấy chốc, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào ở cửa.
Cực kỳ mong chờ.
Rốt cuộc là nhân vật nổi tiếng nào thế?
Ngay sau đó, vài bóng người chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên trong bộ âu phục hàng hiệu.
Khuôn mặt ngạo nghễ.
Ở bên cạnh là bà Chương và hai người đàn ông vạm vỡ cung kính theo sau.
Trong mắt Trương Minh Vũ đầy kinh ngạc.
Mặc dù đã nghĩ thân phận của người đến không thấp.
Nhưng không ngờ rằng có thể làm bà Chương nhún nhường đến mức này.
Giống như... chó liếm chân.
Tách tách tách!
Ngay sau đó, đèn flash nhanh chóng chớp nháy.
Trên khóe miệng bà Chương vẽ lên nụ cười đắc ý.
Người đàn ông trông nghiêm nghị.
Bố con nhà họ Lục trở nên phấn khích.
Đám người Trần Đại Phú cũng bắt đầu nghiêm túc.
Bọn họ có thân phận gần như ngang hàng với bà Chương, tất nhiên có thể hiểu được người tài giỏi thế nào mới có thể khiến bà Chương kính trọng như vậy.
Nhóm nhân viên của tập đoàn Chu Thị lại bắt đầu lo lắng.
Người này... không dễ chọc vào.
Lâm Kiều Hân nắm chặt đôi tay trắng như phấn của mình, nói: "Trương Minh Vũ, chúng ta...”
Nhưng cô có mở lời cũng không đề xuất được cách giải quyết nào.
Thật lâu sau, Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Không cần lo lắng, đi một bước tính một bước”.
"Cùng lắm thì... lễ cắt băng khai trương này sẽ mất mặt thôi”.
"Ảnh hưởng không lớn”.
Anh đã cân nhắc việc này từ lâu.
Nói cho cùng chỉ là một doanh nghiệp nhỏ.
Nếu trận chiến này thắng, vang danh khắp thế giới.
Nếu thua... tổn thất cũng không lớn.
Lợi nhuận ổn định không lỗ.