"Biến!"
Ông ấy nói xong thì chỉ tay ra ngoài cửa.
Trần Gia Minh thầm thở dài thườn thượt.
Chỉ vì một câu của Trần Y Tuyết mà chọc giận đối tác lâu năm!
Nóng vội quá rồi...
Trần Y Tuyết cắn môi, trong mắt đầy vẻ bối rối và thất vọng.
Hàn Thất Thất đứng dậy rồi lên tiếng: "Chú Trần, anh ấy không lừa chú đâu ạ".
Ơ?
Trần Gia Minh và Trần Y Tuyết ngẩn người.
Hàn Thất Thất liếc nhìn Trương Minh Vũ với vẻ đắc ý như muốn khoe khoang.
Cuối cùng vẫn cần nhờ đến tôi thôi?
Trương Minh Vũ trừng lại cô ta.
Hàn Thất Thất cười nói: "Anh ấy đang sở hữu một công ty vận chuyển thật đấy ạ chú Trần".
Trần Gia Minh khuyên nhủ: "Thất Thất à, Tiểu Tuyết ương bướng, không hiểu chuyện, bị lừa thì không nói, sao cháu cũng..."
Trần Y Tuyết cúi đầu.
Hàn Thất Thất khẽ cười, trả lời: "Chú Trần à, cháu không bị lừa đâu, nhà cháu đang hợp tác với anh ấy đây ạ".
Gì cơ?
Trần Gia Minh vừa nghe thấy lời này thì mở to hai mắt.
Trần Y Tuyết cũng hoang mang.
Nhà họ Hàn... hợp tác với Trần Minh Vũ ư?
Trần Gia Minh vội vàng nói: "Không được, chú phải gọi cho chủ tịch Hàn!"
Dứt lời, ông ấy cầm điện thoại lên.
Hàn Thất Thất tỏ ra ngán ngẩm: "Trời đất ơi chú Trần, chú bảo cấp dưới điều tra phải khỏe hơn không".
"Công ty vận chuyển Thiên Minh đã bị anh ấy mua lại rồi!"
"Anh ấy tên là Trương Minh Vũ, ông chủ của khách sạn Hồng Thái và cũng là ông chủ Marmart đấy ạ".
"Cháu làm việc cho anh ấy được một tháng rồi!"
Nghe xong, cơ thể Trần Gia Minh lập tức cứng đờ.
Đôi mắt Trần Y Tuyết cũng đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
Thật lâu sau, Trần Gia Minh trợn
mắt hỏi: "Cháu... cháu nói cậu ta tên gì?"