Thật lâu sau anh ta mới run rẩy hỏi: "Mày... mày... mày đúng là gan to bằng trời!"
"Mày tưởng nhà họ Chu sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt sao!"
Trương Minh Vũ cười khẩy, từ từ bật lại một câu: "Nhà họ Chu là cái thá gì?"
Giọng anh thật bình thản.
Nhưng câu nói ấy lại khiến tất cả mọi người choáng váng.
Sao mà ngông nghênh quá vậy!
Chu Vân Phong nhíu mày.
Anh ta cũng là nhà họ Chu.
Mà sao tâm trạng lại sảng khoái khi nghe Trương Minh Vũ nói vậy nhỉ?
Trong đôi mắt xinh đẹp của Hàn Thất Thất đầy vẻ ngạc nhiên.
Không ngờ Trương Minh Vũ này cũng có lúc ngang ngược thế đấy.
"Mày... mày..."
Người Chu Vân Đình run như cầy sấy, anh ta hoàn toàn không thốt nên lời!
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cậu là cái thá gì mà chửi bới nhà họ Chu?"
Ai nấy đều hoảng hốt khi nghe thấy chất giọng đó.
Giọng nói này truyền đến từ trong biệt thự!
Cạch!
Ngay sau đó, cửa biệt thự mở!
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, họ thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa.
Ông ta trông cực kỳ phong độ và hiên ngang!
Chân mày Trương Minh Vũ nhướng lên.
Người trong nhà họ Chu?
Hàn Thất Thất hơi nhíu mày, một tia căm ghét thoáng qua trong đôi mắt bồ câu.
Chu Vân Đình kích động la lên: "Bố! Cuối cùng bố cũng ra, thằng chó này... thằng chó này chẳng những đánh con mà còn xúc phạm nhà họ Chu nữa!"
"Bố mau trừng phạt nó đi!"
Anh ta vừa nói vừa chạy tới chỗ bố mình.
"Cái gì?"
Chu Thiên Minh cau mày, quát lớn: "Đúng là xấc xược! Cậu xem nhà họ Chu chúng tôi là gì đấy?"
"Người đâu!"
Ông ta vừa nói xong thì lại có thêm mấy chục tên bảo
vệ từ bốn phía ập tới.