Nhưng... phía trước vẫn là khu rừng trải dài vô tận!
Tần Minh Nguyệt dừng lại, lặng lẽ chờ đợi.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sau đó đứng bên cạnh Tần Minh Nguyệt.
Vẻ mặt đầy hoang mang.
Tại sao lại đứng lại vậy?
Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Anh thấy màu gì chưa?”
Lại thế nữa rồi...
Trương Minh Vũ hung dữ liếc mắt.
Không thèm quan tâm!
Ánh sáng bên trong đôi mắt của Tần Minh Nguyệt càng đậm hơn.
Thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Anh tự tìm đi, nói cho anh một tin tốt, không bao lâu nữa là chúng ta đã có thể ra ngoài”.
Hả?
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”
Tần Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, nói: “Chúng ta đã bắt đầu đi xuống dốc, đến chân núi chắc chắn sẽ không có khe núi”.
“Ngay cả khi có, các khe núi cũng thấp hơn rất nhiều”.
Nghe thấy vậy mắt của Trương Minh Vũ ngay lập tức lóe sáng!
Nhìn kỹ hơn...
Đúng là đang đi xuống dốc!
Trương Minh Vũ cười toe toét nói: “Vậy thì chờ gì nữa? Đi nhanh lên nào!”
Dứt lời, anh đi nhanh về phía trước!
Anh bắt đầu cảm thấy phấn khích trong lòng!
Sắp được ra ngoài rồi!
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Chờ đã”.
Hả?
Trương Minh Vũ đứng lại.
Tần Minh Nguyệt bước đôi chân dài của mình lên, nói: “Tôi đi trước”.
Nói xong, cô ta im lặng đi lên trước mặt của Trương Minh Vũ.
Đôi mắt của Trương Minh Vũ đầy vẻ bất lực.
Cái tật xấu này...
Sau đó, hai người tiếp tục đi về phía trước, rừng cây xung quanh vẫn không hề thay đổi.
Cây cối rậm rạp.
Trương Minh Vũ không còn nhìn thấy độ cao của khe núi bên cạnh nữa.
Cảnh vật xung quanh yên tĩnh hơn.
Trương Minh Vũ nghĩ tới những gì Tần Minh Nguyệt đã nói.
Màu sắc?
Rốt cuộc đó là màu gì?
Suy nghĩ lâu vậy mà Trương Minh Vũ vẫn không thể nghĩ ra.
Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu.
Tần Minh Nguyệt đi ở phía trước, gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự bất lực.
Người này rốt cuộc có phải là đàn ông không vậy?
Khóe môi của Tần Minh Nguyệt từ từ nở nụ cười quyến rũ.
Dù sao cũng sắp đi ra ngoài rồi...
Tần Minh Nguyệt cười tinh nghịch, dừng chân lại.
Trương Minh Vũ mờ mịt hỏi: “Lại sao nữa vậy?”
Tần Minh Nguyệt xoay người lại, đứng thẳng tắp, trên mặt không có biểu cảm gì cả.
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: “Cô... muốn làm gì?”