Hàn Thất Thất khẽ cắn răng, quát lên chối tai: "Dù có chết chúng tôi cũng không ở lại nhà họ Chu đâu!"
"Tôi muốn đưa mẹ về nhà!"
Sau khi nói xong, vành mắt cô ta bỗng đỏ hoe.
"Sao cô không biết nghĩ gì hết vậy? Nhà họ Chu bọn tôi thế nào còn cần người ngoài như cô chỉ vẽ à?", Chu Thiên Minh thình lình nổi đóa, mắng.
Chu Vân Đình vẫn nở nụ cười trào phúng.
Này thì láo với tao này!
Hàn Thất Thất siết chặt nắm đấm, nước mắt sắp sửa rơi xuống.
Ông cụ Chu mấp máy môi, nhưng cuối cùng ông ta vẫn không thể thốt ra một lời.
Hàn Thất Thất bật khóc.
Mọi niềm tin cô ta dành cho nhà họ Chu đã hoàn toàn sụp đổ!
Thật lâu sau, Hàn Thất Thất nghiến răng gằn từng chữ: "Trương Minh Vũ, xin anh hãy giúp tôi!"
Cô ta nói rồi khóc như mưa.
Cơ thể mỏng manh ngã vào lòng Trương Minh Vũ.
Toàn thân Hàn Thất Thất run rẩy không ngừng.
Tâm trạng Trương Minh Vũ cũng chẳng khá hơn là bao.
Hàn Thất Thất phải bất lực biết mấy mới gọi điện cho anh chứ.
Nếu đã tới rồi thì Trương Minh Vũ cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được!
Anh mỉm cười an ủi Hàn Thất Thất: "Yên tâm, tôi đã tới đây thì nhất định sẽ đưa mẹ cô đi".
Chu Vân Đình tức tối la lối: "Mày bớt nói nhảm đi!"
"Mày là cái thá gì mà nói vậy? Tưởng nhà họ Chu bọn tao ở không thật đấy à!"
"Bà cô đó phải ở lại cái nhà này!"
Chu Vân Phong trông hơi bất mãn.
Nhưng rồi anh ta vẫn không nói một lời.
Trương Minh Vũ nhếch môi cười khẩy.
Hàn Thất Thất cắn chặt răng, đôi mắt long lanh như sắp òa khóc.
"Ông ngoại à, sao ông chẳng nói gì cả!", cô ta hét lên đầy xé lòng.
Đau thấu tim gan!
Trương Minh Vũ không đành lòng thấy cô ta như thế.
Ông cụ Chu thở dài, cam chịu: "Thất Thất, ông cũng muốn cứu Cửu Yến lắm nhưng..."
"Ông ngoại không cứu được mẹ con".
"Gia quy thế nào phải thế đó".
Ông cụ nói câu ấy rồi thở dài thườn thượt.
Thân thể yếu ớt của Hàn Thất Thất run lên.
Cô ta không còn thiết tha gì với cái nhà này nữa!
Giờ xem như Trương Minh Vũ đã hiểu
được đôi điều.