Giống như... cảm thấy Lâm Kiều Hân không an toàn vậy.
Nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được liệu còn có thể xảy ra chuyện gì, nên anh cũng không nghĩ nữa.
Chẳng mấy chốc, chiếc Mercedes-Benz đã dừng trước cổng trang viên nhà họ Hàn.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Long Tam cũng lái xe rời đi.
Vừa định lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Thất Thất, thì nhớ ra cô ta còn đang bị cấm túc...
Anh đứng ở cửa nhìn quanh một vòng.
Thì chợt nhìn thấy một anh thanh niên mặt mày buồn bực đi tới.
Trông anh ta hơn hai mươi tuổi, cả người mặc đồ hiệu, vẻ mặt ngạo nghễ.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh thanh niên nhìn thấy anh, trong ánh mắt lóe lên sự chán ghét.
"Anh tìm ai?", Chu Vân Phong lạnh lùng hỏi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi tìm Hàn Thất Thất, phiền anh gọi cô ấy giúp tôi".
Hàn Thất Thất?
Mắt Chu Vân Phong lóe lên sự tức giận!
Khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ để về nước, hào hứng đến gặp em họ, ai ngờ em họ lại bị cấm túc!
Chu Vân Phong còn đang bực mình đây!
Anh ta đi qua phía đằng này, đi đến trước cửa.
Nhìn kỹ lại thấy Trương Minh Vũ mặc đồ nghèo hèn liền tỏ vẻ khinh thường.
Chu Vân Phong khó chịu xua tay nói: "Ăn mày thì cút đi! Thất Thất là người mày muốn gặp thì gặp à?"
Trương Minh Vũ không cười nữa, anh nhíu mày: "Tôi đã hẹn Thất Thất rồi, phiền anh gọi cô ấy một tiếng, không thì bảo bố mẹ cô ấy là được".
Giúp thì giúp, không giúp thì không giúp, chửi người ta làm gì?
Chu Vân Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: "Bổn thiếu gia nói mày không nghe thấy à? Mau cút đi!"
"Mày là cái thá gì mà đòi gặp em họ tao? Còn muốn gặp cô chú tao?"
"Mẹ kiếp mày biết một ngày có bao nhiêu kẻ có quyền đến xếp hàng gặp chú tao không hả? Mày cũng xứng chắc?"
"Cút cút cút!"
Nói xong anh ta liền khó chịu xua tay.
Vốn đang bực mình lại gặp Trương Minh Vũ đến kiếm chuyện!
Trương Minh Vũ nhíu mày, bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.
Anh còn đang vội nữa!
Anh nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn không nói gì.