Một người chen qua cũng cực kỳ khó khăn!
Đứng ở bên này chẳng nhìn được gì cả!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, dứt khoát áp người vào vách tường di chuyển từ từ.
Nếu đã là nhà kho chuyên chứa hàng hóa thì chắc chắn sẽ còn có cửa!
Anh vịn vào bờ tường, động tác cẩn thận từng li từng tí.
Chẳng bao lâu sau, anh đã đi tới chính giữa nhà kho.
Trước mặt xuất hiện một chỗ bị lõm vào.
Trong mắt anh tức thì hiện lên vẻ mừng rỡ.
Cửa đây sao?
Trương Minh Vũ rảo bước tới gần.
Nhanh chóng tiến tới chỗ bị lõm kia.
Thực sự có cửa!
Rất nhỏ, thậm chí còn không được coi là cửa.
Có lẽ đây là nơi đặt băng chuyền.
Trương Minh Vũ liếc nhìn một lượt.
Bấy giờ mới phát hiện bên cạnh cánh cửa nhỏ xíu này có một cái thang dẫn lên mái nhà kho!
Anh nhếch miệng nở nụ cười.
Anh không hề do dự, cẩn trọng nghe ngóng.
Bên trong vẫn lặng ngắt như tờ!
Không có người sao?
Anh khẽ đẩy cửa ra.
Cánh cửa di chuyển!
Trương Minh Vũ mừng thầm.
Chậm rãi mở hé cửa để lộ một khe hở nhỏ.
Tập trung tinh thần quan sát.
Thật sự không có ai sao?
Nhưng anh cũng không dám quá lộ liễu, tiếp tục dịch chuyển cánh cửa từng chút một.
Ngay sau đó, con ngươi của anh thít chặt lại!
Ở gần cửa chính có bốn người đang ngồi vây quanh một cái bàn!
Chơi… bài?
Anh ngẩn người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lắng nghe hồi lâu.
Anh mới bàng hoàng phát hiện bốn người kia không hề gây ra một tiếng động nào!
Giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể!
Thảo nào…
Trương Minh Vũ vô cùng nghi ngờ.
Không phải người của Thần Ẩn đều ở bên ngoài sao?
Bốn người này…
Nhưng anh cũng không có tâm trí nghĩ ngợi nhiều.
Anh tiếp tục quan sát, bốn người kia đánh bài rất chăm chú.
Anh khẽ cử động cơ thể bò vào trong.
Nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại.
Sau đó lại quay ra nghe ngóng, đối phương vẫn chưa phát hiện ra.
Trong mắt Trương Minh Vũ xẹt qua một tia hưng phấn.
Anh liếc nhìn bốn phía.
Nhanh chóng thấy được một khu vực khá rộng rãi ở góc trong cùng.