Vừa rồi… cô cười sao?
Nhìn nhầm rồi?
Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy mê mệt.
Hơn nữa, cô sửa soạn cái gì?
Thật kỳ lạ!
Một lúc sau Trương Minh Vũ đứng dậy, đi ra cửa công ty.
Tiếng bước chân vang lên.
Trương Minh Vũ nhìn theo hướng âm thanh, phát hiện ra Lâm Kiều Hân đang đi tới.
Đánh giá một lượt.
Không khác gì, hơn nữa cũng chẳng mang gì.
Trương Minh Vũ khó hiểu hỏi: “Cô… sửa soạn cái gì vậy?”
Lâm Kiều Hân nhẹ giọng nói: “Trang điểm lại”.
Nói xong liền đi ra khỏi công ty trước.
Trang điểm thêm?
Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật giật.
Thật sự…
Cuối cùng vẫn phải đi theo.
Chiếc Mercedes-Benz màu đen vẫn lặng lẽ đợi ở cửa.
Hai người lên xe.
Long Tam đạp chân ga, tới thẳng Hồng Thái.
Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cửa khách sạn Hồng Thái.
Trương Minh Vũ xuống xe.
Nhìn quanh 1 lượt, phát hiện ra mới sáng sớm nhưng việc kinh doanh của khách sạn đã rất tấp nập.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.
Không ngờ rằng…
Bây giờ khách sạn Hồng Thái được coi là khách sạn hot nhất Ninh Châu.
Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, cất bước đi.
Lâm Kiều Hân yên lặng đi theo bên cạnh, trong đôi mắt đẹp luôn hiện lên ý cười.
Vui vẻ một cách khó hiểu.
Cô cũng không biết vì sao…
Long Tam ngồi ở ghế lái, ánh mắt khẽ quét qua khách sạn to lớn.
Hồi lâu, trong mắt anh ta lóe lên một tia ngưng trọng.
Ngay sau đó Long Tam đứng dậy, vòng ra phía sau khách sạn.
Trương Minh Vũ không hề hay biết.
Sau khi bước vào, dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, anh ta trực tiếp bước vào một phòng bao.
Yên lặng chờ đợi.
Không lâu sau, có tiếng bước chân.
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Tới rồi.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Trương Minh Vũ cười nói: “Mời vào”.
Rất nhanh cửa phòng bao đã được mở ra.
Người phụ vụ cung kính nói: “Sếp Trương, sếp Mai tới rồi”.
Trương Minh Vũ đứng dậy.
Nhìn qua.