Trương Minh Vũ thầm thấy buồn nôn.
Thiệt tình...
Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt sáng lên, hỏi: “Thật hả? Không muốn nhìn thật ư?”
Trương Minh Vũ không chút do dự gật đầu nói: “Tôi thật sự không muốn nhìn!”
Có gì mà nhìn chứ...
Mặc dù... cũng hơi hấp dẫn...
Tần Minh Nguyệt gật đầu nói: “Được thôi, tốt nhất anh đừng để tôi bắt gặp, nếu không thì..”
Dứt lời, trong đôi mắt cô ta lóe lên vẻ xấu xa.
Cơ thể của Trương Minh Vũ không khỏi run lên.
Không biết vì lí do gì mà dự cảm xấu ở trong lòng lại tăng lên!
Không đúng!
Chắc chắn là có vấn đề!
Rốt cuộc Tần Minh Nguyệt muốn làm gì?
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới bình tĩnh nói: “Được, tôi không thèm nhìn đâu”.
Nói rồi anh dán mắt lên đống lửa.
Liếc thôi cũng không thèm!
Nếu tôi nhìn thì cô bắt thóp được cái gì!
Khóe môi của Trương Minh Vũ từ từ nở ra một nụ cười.
Tần Minh Nguyệt đăm chiêu suy tư.
Trương Minh Vũ không để ý nữa, dồn hết sự chú ý của mình lên xiên nấm ở trước mặt.
Đói chết tôi rồi!
Tần Minh Nguyệt không nhìn nữa, im lặng chờ cơ hội.
Mùi thơm thoang thoảng bay ra.
Mặc dù không thơm lắm nhưng đối với hai người đang đói mà nói thì là thơm phức.
Trương Minh Vũ xoa tay cười nói: “Chúng ta có thể ăn được rồi”.
Tần Minh Nguyệt cau mày lại.
Trương Minh Vũ cầm một xiên nấm đưa cho Tần Minh Nguyệt.
Không thèm nhìn.
Khóe miệng của Tần Minh Nguyệt chậm rãi nở ra một nụ cười.
Duỗi tay ra cầm lấy xiên nấm.
Trương Minh Vũ không quan tâm, cầm lấy một xiên nấm khác lên ăn.
Tần Minh Nguyệt cười bí ẩn.
Sau đó bỏ xiên nấm qua một bên.
Hả?
Đôi mắt của Trương Minh Vũ thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ.
Sao không ăn?
Nhưng Trương Minh Vũ vẫn khống chế được ánh mắt của mình, anh không nhìn.
Tần Minh Nguyệt nhanh chóng đưa tay xuống hông, nắm lấy vạt áo.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Mặt dù không nhìn nhưng từ khóe mắt vẫn có thể thấy được một ít.
Cô ta muốn làm gì vậy?
Không đợi Trương Minh Vũ có câu trả lời, Tần Minh Nguyệt đã giơ tay lên cởi áo ra.
Phụt!
Trương Minh Vũ không kìm chế được nữa!
Phun nấm ở trong miệng ra ngoài!
Chuyện này...