Anh mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Trời mới tờ mờ sáng.
Sau khi lấy lại tỉnh táo, anh mới nhớ ra chuyện tối qua.
Lẳng lặng quay người lại.
Hàn Thất Thất nằm ở bên trái vẫn đang say giấc, hai mắt nhắm nghiền.
Nhưng anh lại trợn tròn mắt!
Sau một đêm.
Khăn tắm trên người cô ta đã trở nên xộc xệch.
Ừng ực!
Anh không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt!
Con mẹ nó, mới sáng sớm…
“Ưm…”
Đột nhiên, Hàn Thất Thất rên lên một tiếng.
Cô ta trở mình…
Khiến cả người anh đều run bần bật.
Anh chột dạ quay đi.
Tim đập rộn ràng!
Anh đã vượt qua đêm hôm qua kiểu gì vậy?
Anh bỗng thấy khâm phục nghị lực của chính mình…
Anh chột dạ quay sang bên còn lại.
Vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt sáng rực của Liễu Thanh Duyệt.
Chị tư…
Trương Minh Vũ giật nảy mình.
Hình như lâu lắm rồi anh mới được nhìn thấy cô ấy sau khi ngủ dậy…
Anh xấu hổ cười một tiếng.
Cô ấy hung hăng trừng mắt lườm anh.
Hả?
Anh không khỏi sững sờ.
Trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
Chị ấy lại thế nào nữa?
Cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Em trai ngốc, sao em lại ngoan vậy hả?”
Hả?
Ngoan?
Trương Minh Vũ hoàn toàn không hiểu Liễu Thanh Duyệt đang nói gì.
Nhưng nhìn vẻ mặt của cô ấy giống như đang muốn anh làm gì đó…
Cô ấy buồn bực nói: “Nếu em muốn, chắc chắn chị sẽ có cách khiến cô ta nghe lời em”.
“Sáng nay là cơ hội cuối cùng rồi, có muốn thử chút không?”
Nói rồi trong mắt còn hiện lên vẻ hưng phấn.
Phụt!
Anh suýt phun hết máu huyết trong người ra!
Thử chút…
Anh bất lực lên tiếng: “Chị đừng làm loạn nữa”.