Trương Minh Vũ cười nói: "Tốt quá, cảm ơn em".
Lâm Diểu chau mày, nói: "Anh khách sáo với em làm gì".
Bấy giờ Lâm Kiều Hân mới tủm tỉm cười nhẹ.
Cô quay đầu, liếc nhìn đám người kia, ánh mắt đầy khiêu khích.
Sau đó, cô mới bước lại, đỡ Trương Minh Vũ ngồi xuống.
Bà hai bất mãn, nhịn không được bèn lầm bầm: "Chị dâu, cô con gái này của chị..."
Tuy nói không hết câu nhưng ý đã rất rõ ràng.
Sắc mặt bà cả cũng đã âm trầm cực điểm, bà ta hung hăng trừng mắt với Lâm Diểu.
Nhưng Lâm Diểu vẫn bình thản lờ đi, lặng yên đứng đó.
Lâm Kiều Hân lạnh lùng quét mắt nhìn đám người ở đây.
Món nợ này, cô sẽ ghi nhớ kỹ!
Rốt cuộc cô đã rõ ràng cảm nhận được, trước đây Trương Minh Vũ đã từng chịu thiệt thòi và ấm ức cỡ nào.
Cô chỉ nhìn thôi đã thấy cực kì khó chịu rồi.
Nhưng Trương Minh Vũ... vẫn bình thản như thể chẳng có chuyện gì...
Lâm Kiều Hân càng thêm xót xa trong lòng.
Chỉ lát sau, từ trên lầu có tiếng bước chân đi xuống.
Mọi người đều ngoái nhìn về phía cầu thang.
Một ông lão khoác chiếc áo blu trắng đang từ lầu hai đi xuống.
Lâm Quốc Phong vội vàng đứng lên, hỏi: "Cụ Trần, bố cháu thế nào rồi?"
Bà cả và những người khác cũng đều đứng dậy.
Ai nấy đều lo lắng nhìn ông lão.
Cụ Trần nhìn quanh một lượt, thản nhiên nói: "Ông cụ cũng cao tuổi rồi, các công năng của cơ thể đều đã bắt đầu thoái hóa".
"Sau này đừng nên để ông cụ phải bận tâm nữa".
"Ông cụ cần phải tĩnh dưỡng tốt mới được".
Hả?
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Ông cụ Lâm phải bận tâm? Có điều gì khiến ông cụ phải bận tâm?
Lâm Quốc Phong cung kính đáp: "Vâng, cháu hiểu rồi, cảm ơn cụ Trần".
Cụ Trần gật đầu, nói thêm: "Ông cụ đang nghỉ ngơi, các vị chớ nên quấy rầy vào lúc này, có chuyện gì hãy gọi điện cho tôi".
Nói đoạn, cụ Trần cất bước đi ra cửa.
Người nhà họ Lâm đều ra tận cửa tiễn khách.
Trương Minh Vũ vẫn ngồi đó không đứng lên, Lâm Kiều Hân cũng chỉ lẳng lặng đứng phía sau ghế của anh.
Lát sau, đám người kia quay lại phòng khách.
Bà hai lạnh giọng nói: "Trương Minh Vũ, chút quy củ như thế cũng không hiểu à? Cụ Trần ra về mà không biết đường đứng dậy tiễn?"
"Thật khiến nhà họ Lâm này mất mặt quá đi!"
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Hôm nay có chuyện gì mà bà hai lại ghim anh thế?
Lâm Kiều Hân bước lên trước, lạnh lùng nói: "Chân Trương Minh Vũ đang bị thương, muốn anh ấy bò ra ngoài tiễn chắc?"