Trương Minh Vũ cười vui vẻ: "Hôm qua cảm ơn cô nhé, không nói cảm ơn là không được".
Tần Minh Nguyệt nhướng mày, cũng mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn thì không cần đâu, dù gì anh cũng nợ tôi một bữa ăn mà".
Khóe miệng anh không nhịn được co quắp.
Đúng là thẳng thắn thật...
Trương Minh Vũ cười phá lên: "Vậy tôi giúp cô phá vụ buôn lậu này xong có được tính là trả ơn không?"
Tần Minh Nguyệt trừng mắt nhìn anh, phản đối: "Nghĩ hay quá ha, cái này là hai chúng ta hợp tác cơ mà".
"Tôi muốn phá án, anh muốn tiêu diệt nhà họ Chung mà".
Trương Minh Vũ lắc đầu một cách chán nản.
Tinh quái thấy sợ luôn...
Đôi mắt Lâm Kiều Hân sáng như sao trời.
Cô biết Trương Minh Vũ muốn báo thù cho mình.
Trương Minh Vũ tỏ ra ngán ngẩm: "Thôi được rồi, vậy thì chờ khi nào có cơ hội rồi tôi trả ơn cô".
Một tia sáng lóe lên trong mắt Tần Minh Nguyệt, cô ta cười nói: "Khỏi lo chuyện đó, rồi sẽ có cơ hội thôi".
Hửm?
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sao cứ thấy có âm mưu gì ấy nhỉ...
Tần Minh Nguyệt lấy một khẩu súng lục và hai băng đạn ra khỏi ngực rồi đặt lên bàn.
Anh trố mắt nhìn chúng.
Tần Minh Nguyệt bật cười: "Anh giữ cái này đi, để qua ngày mai thì chưa chắc tôi lấy ra được đâu".
Trương Minh Vũ tức tối liếc cô ta: "Đã lên chức cục trưởng rồi mà chút quyền lợi này cũng không có là sao?"
Tần Minh Nguyệt bĩu môi chế giễu: "Là cục trưởng cũng phải tuân theo quy định chứ, chưa kể nhiều người đang nhìn đó kìa..."
Trương Minh Vũ gật đầu.
Đúng là gương mẫu mà.
Lâm Kiều Hân hơi cắn môi, lo lắng lên tiếng: "Cái đó... Hay là... đừng báo thù nữa, nhà họ Chung..."
Trong ấn tượng của cô, nhà họ Hà là một gia đình vô cùng kinh khủng.
Chưa kể đến nhà họ Chung...
Tia sắc lạnh hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ, anh an ủi: "Đừng lo, tôi nhất định phải báo thù!"
Không ai có thể
thuyết phục anh đổi ý!